Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Người sẽ dọn đường cho Con đến

Tác giả: 
Lm Phan Kế Sự

CHÚA NHẬT III MUA VỌNG, NGÀY 11/12/2016

 Người sẽ dọn đường cho Con đến ( Mt 11,2-11 )

 

   Ông Gio-an lúc ấy đang ngồi tù, nghe biết những việc Đức Ki-tô làm, liền sai môn đệ đến hỏi Người rằng : "Thưa Thầy, Thầy có thật là Đấng phải đến không, hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác ?" Đức Giê-su trả lời : "Các anh cứ về thuật lại cho ông Gio-an những điều mắt thấy tai nghe : Người mù xem thấy, kẻ què được đi, người cùi được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin Mừng, và phúc thay người nào không vấp ngã vì tôi."

 

   Họ đi rồi, Đức Giê-su bắt đầu nói với đám đông về ông Gio-an rằng : "Anh em ra xem gì trong hoang địa ? Một cây sậy phất phơ trước gió chăng ? Thế thì anh em ra xem gì ? Một người mặc gấm vóc lụa là chăng ? Kìa những kẻ mặc gấm vóc lụa là thì ở trong cung điện nhà vua. Thế thì anh em ra xem gì ? Một vị ngôn sứ chăng ? Đúng thế đó ; mà tôi nói cho anh em biết, đây còn hơn cả ngôn sứ nữa. Chính ông là người Kinh Thánh đã nói tới khi chép rằng : Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn đường cho Con đến.

 

   "Tôi nói thật với anh em : trong số phàm nhân đã lọt lòng mẹ, chưa từng có ai cao trọng hơn ông Gio-an Tẩy Giả. Tuy nhiên, kẻ nhỏ nhất trong Nước Trời còn cao trọng hơn ông. Đó là Lời Chúa.

 

SUY NIỆM :

   Câu hỏi của Gioan “Thưa Thầy, Thầy có thật là Đấng phải đến không,hay là chúng tôi còn phải đợi ai khác”.Câu hỏi không chỉ là để thỏa tính tò mò, nhưng hơn thế,Gioan muốn cho các môn đệ tự mình nhìn thấy bằng mắt những phép lạ Chúa đã  làm cho những người đau bệnh.Chúa không thích tự quảng cáo về mình, nhưng thích người ta nhận ra con người thật bằng những việc làm cụ thể.

 

·        Chúa đến để cho kẻ nghèo nghe được Tin Mừng,người chết sống lại Những phép lạ phi thường đó, tự nó chứng minh về quyền năng của Chúa,và cũng rao giảng về Nước Trời,nơi mà bệnh tật,cùi hủi,mù lòa và kẻ chết sẽ được chữa lành và sống lại.Nước trời chính là sứ điệp mà Chúa đem đến cho con người niềm hy vọng và sự tín thác tuyệt đối,để những ai tin vào Chúa rồi sẽ được cứu thoát.

 

·        Gioan đã được sai đến,và với sứ mạng tiền hô,ông sẽ giới thiệu về Chúa cho mọi người như là “con chiên gánh tội trần gian”.Bằng lời rao giảng thống hối,Gioan đã đưa mọi người đến phép rửa thống hối tin vào Chúa và tín thác vào một mình Ngài.Ông chính là “Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn đường cho Con đến”.

 

·        Biết chuẩn bị và sẵn sàng mở rộng lòng để đón Chúa,đó vẫn là thái độ khôn ngoan nhất,mà Giáo Hội đang mời gọi tất cả chúng ta trong những ngày này.Có thống hối,có ăn năn,có chuẩn bị tâm hồn cách tích cực,thì ngày giờ Chúa đến viếng thăm,chúng ta sẽ vui mừng và hạnh phúc tràn đầy.

 

Niềm vui Gíang sinh sẽ ngập tràn trong tâm hồn mỗi người,khi nó đi sâu vào trong lòng người, khi chúng ta sẵn sàng mở lòng ra để đón nhận Chúa và chia sẻ với anh em.Năm thánh lòng thương xót vừa kết thúc,nhưng điều cần hơn cả là chúng ta biết sống chia sẻ và quảng đại, cho đi.Chúa sẽ viếng thăm và ở lại với chúng ta,khi chính chúng ta cần đến Ngài và mau mắn cộng tác với Ngài để đến với anh em.

 

LỜI CẦU NGUYỆN :

   Lạy Chúa,chúng con thật vui mừng khi biết rằng Chúa chính là Đấng phải đến,đã đến,để cứu thoát chúng con.Nhờ ơn nhập thể và cái chết trên thập giá,Chúa đã cứu chuộc và giải thoát con người chúng con khỏi cảnh nô lệ tội lỗi và cái chết. Xin giúp chúng con luôn tín thác nơi Chúa và  sẵn sàng, để ngày giờ Chúa đến viếng thăm,chúng con sẽ không bao giờ là những kẻ lỡ hẹn.Amen.

Lm.Gioan B.Phan kế Sự.

 

 

BÀI ĐỌC THÊM

HOA HỒNG TRONG ĐÊM GIÁNG SINH
 

   Tuyết đang rơi. Bobby đang ngồi ở khoảng sân sau nhà, nó thấy lạnh hơn. Bobby không mang giày ống cao. Nó không thích, mà nó cũng chẳng có đôi nào. Chiếc áo khoác mỏng tang không đủ giữ ấm cho Bobby. Nó lạnh lắm.


   Tuyết vẫn không ngừng rơi. Hơn một giờ trôi qua, nó nghĩ mãi chưa ra món quà Giáng sinh tặng mẹ. “Ôi, thật là chán. Giờ đây nếu có nghĩ ra mua gì thì mình cũng đâu có tiền mà mua.” Nó lắc đầu, mặt buồn rười rượi.


   Đã ba năm kể từ khi bố nó qua đời. Ba năm qua, cả nhà năm miệng ăn đánh vật từng ngày với cuộc sống. Không phải vì mẹ nó không quan tâm, mà chỉ vì không biết bao nhiêu mới đủ. Mẹ làm cả ca đêm ở bệnh viện, nhưng đồng lương nhỏ bé cũng chỉ đủ chống chọi qua ngày.


   Càng thiếu tiền và những thứ khác, cả nhà càng thương yêu và bảo bọc nhau hơn. Cùng với anh chị và một đứa em, Bobby đảm trách mọi việc nhà khi mẹ vắng. Ba chị em gái của nó đã chuẩn bị những món quà Giáng sinh rất dễ thương cho mẹ rồi. Còn Bobby thì vẫn tay trắng, dù bây giờ đã là đêm Giáng sinh.


   Lau vội dòng nước mắt, nó đá chân vào tuyết và đi xuống phố, nơi các cửa hiệu đang lấp lánh ánh đèn màu và nhộn nhịp tiếng nhạc Giáng sinh. Một thằng bé sáu tuổi mồ côi cha, sao giờ đây nó thấy rất cần một người đàn ông để chuyện trò. Nhưng sao khó quá!


   Bobby đi dọc theo các cửa hiệu, nhìn đăm đắm vào những tủ kính được trang trí thật lộng lẫy. Mọi thứ sao mà đẹp đến thế, mà cũng xa tầm tay nó đến thế! Trời tối dần. Bobby đành phải quay về nhà. Bỗng mắt nó bắt gặp một tia sáng nhỏ từ phía chân tường. Nó cúi xuống và phát hiện ra đó là một đồng tiền sáng chói.


   Giây phút đó, Bobby như thấy mình là kẻ giàu có hạnh phúc nhất thế gian. Một làn hơi ấm chạy dọc cơ thể. Nó chạy nhanh về phía cửa hiệu đầu tiên nó nhìn thấy. Nhưng rồi lòng phấn khích bỗng tan thành mây khói khi người chủ hiệu bảo rằng nó sẽ chẳng mua được thứ gì với đồng tiền này.


   Nó trông thấy một hàng hoa và quyết định bước vào trong chờ tới lượt mình.


   “Gì vậy cháu?”, người bán hoa hỏi.


   Bobby chìa đồng xu ra và nói rằng liệu nó có thể mua một bông hoa làm quà Giáng sinh cho mẹ không.


   Người bán hoa nhìn vào đồng 10 xu. Đặt tay lên vai thằng bé, ông trả lời: “Hãy đợi ở đây. Để chú xem chú có thể giúp cháu được gì nhé!”.


   Đứng đợi, Bobby nhìn những bông hoa đầy màu sắc xung quanh. Dù là một thằng con trai nhưng nó có thể tưởng tượng được rằng mẹ và các chị em gái nó yêu những bông hoa như thế nào.


   Tiếng cánh cửa đóng lại của người khách cuối cùng đưa Bobby trở về với hiện tại. Chỉ còn một mình trong cửa hiệu, nó cảm thấy cô đơn và hơi chút lo sợ.


   Bỗng người bán hoa xuất hiện, đi tới quầy. Ông lấy lên mười hai bông hồng đỏ thắm, với những cành lá xanh điểm xuyến những chấm hoa trắng li ti, được bó lại với một chiếc nơ bạc thật xinh. Tim Bobby như lặng đi khi người chủ hiệu đặt bó hoa vào một chiếc hộp màu trắng trong.


   “Đây, của cháu đây. Tất cả là 10 xu.” Ông nói rồi chìa tay ra. Bobby đưa đồng xu một cách rụt rè. Ôi, không biết mình có nằm mơ không đây? Ai lại bán cả một bó hoa tuyệt đẹp thế kia với chỉ 10 xu cơ chứ ! Dường như cảm nhận được vẻ lưỡng lự của thằng bé, người chủ hàng hoa nói: “Chú đang bán giảm giá mười hai bông 10 xu, cháu có thích chúng không nào?”.


   Nghe vậy, Bobby không còn ngần ngại nữa. Khi chạm tay vào chiếc hộp dài xinh xắn, nó mới tin rằng đó là sự thật. Bước ra khỏi hàng hoa, nó còn nghe giọng người bán hoa gọi với theo, “Giáng sinh vui vẻ nhé, con trai!”.


   Người bán hoa quay vào, cùng lúc vợ ông đi ra. “Chuyện gì vậy anh?”


   Nhìn ra ngoài cửa sổ, cố ngăn dòng nước mắt, ông nói: “Một điều kỳ lạ vừa mới xảy ra sáng nay. Em biết không, trong lúc anh sửa soạn mở hàng, anh nghe một giọng nói bảo rằng hãy dành ra một tá hoa hồng để làm một món quà đặc biệt. Rồi mải mê với công việc anh cũng không nhớ tới nó lắm; nhưng vừa rồi không biết sao anh lại để mười hai bông hoa sang một bên. Chỉ một vài phút sau, một thằng bé bước vào và hỏi mua một bông hoa tặng mẹ chỉ với một đồng mười xu. Anh bỗng nhớ lại…


   Đã lâu lắm, khi ấy anh là một thằng bé rất nghèo, không có lấy một đồng mua quà Giáng sinh cho mẹ. Đêm Giáng sinh năm ấy, khi đang lang thang một mình trên đường, anh gặp một người đàn ông xa lạ. Ông ấy ngỏ lời cho anh mười đôla. Đêm nay, khi gặp thằng bé, anh đã biết giọng nói ban sáng là của ai. Và anh đã để lại mười hai bông hoa đẹp nhất.”


   Hai người ôm nhau thật lâu. Rồi họ bước ra khỏi nhà trong cái giá rét đêm Giáng sinh. Trời lạnh lắm, nhưng trong lòng họ ấm áp hơn bao giờ.