Cần và xứng đáng....
CẦN VÀ XỨNG ĐÁNG…
1. Em, một Lương dân nổi tiếng hiền lành, thậm chí hiền đến độ có cả dấp dáng chút… khờ khạo (sao giống…tớ thế!).
Vợ Em mới mất, để lại ba đứa con thơ, lớn nhất học lớp 8, bé và choắt nhất nam sau mới đủ tuổi vào lớp một.
Nhà Em vốn nghèo. Vợ đổ bệnh nặng có đến gần nửa năm trước khi mất. Và Em nghỉ làm để ở nhà lo cho vợ.
Tớ và vị đại diện Ban hành giáo đến chia buồn và viếng xác khi nghe tin vợ Em mất, theo thói quen khi biết anh chị em Lương dân qua đời.
Đấy là lý do tớ quen Em.
Rồi vài lần thăm Em có dịp… Thế là trở nên khá thân quen, như người nhà.
Em cho biết chi phí đám tang trên 20 triệu. Giáo xứ gởi tấm lòng Dân xứ, phụ Em một chút, khoảng 25% tổng chi phí.
Của ít lòng nhiều…. Tớ sẽ nhớ Em nhiều thêm trong lời cầu nguyện.
2. Ngày lễ Chúa Thánh Thần Hiện xuống...
Trong kinh nguyện sáng mai, sau khi tạ ơn dâng ngày cho Cha trời đầy yêu thương, tớ bàn hỏi với Ngài theo thói quen: Con phải làm gì, cách riêng trong ngày đại lễ Chúa Thánh Thần ?
Hình ảnh đầu tiên, ý tưởng đầu tiên là Em xuất hiện… Tớ có linh cảm Em đang cần gạo.
Thú thực, tớ cố ‘dập tắt’ Em… ám ảnh.
Hôm nay cũng là ngày Tổng kết- phát thưởng niên học giáo lý. Tớ mời các Anh Chị Giáo lý viên và Ban Thường vụ tầm trưa vào Nhà xứ cuốn bánh tráng ăn….
Tớ quên Em dễ dàng… Em bị… vùi dập dễ dàng!
Sau giấc ngủ trưa, tớ lại ‘bàn hỏi’ Chúa.
Em lại hiện về…
Tớ giật mình và ‘tạ lỗi’ vì đã cố quên Em…
Lần này thì tớ ‘nhanh nhẹn’ làm ngay.
Tớ liền chạy đến nhà Bà Cố từ tâm- một vựa gạo lớn…
Lâu lâu không thấy tớ, chỗ thân quen Bà Cố vui ra mặt. Sẵn sàng … ủng hộ nửa tạ gạo.
Tớ liền chở thẳng vào nhà Em.
Em không có nhà…
Ba đứa con nhỏ báo biết, Em mới đi thăm một anh em nào đó mới bị tai nạn gẫy tay.
Một chiếc bàn nhựa, ba chiếc ghế đẩu nhựa, ba chiếc bát nhựa, hai két bia chai Sai Gòn… Tớ nhìn vỏ chai bia vứt lộn xộn… một vỏ két bìa trắng ruột, két còn lại mới khui mất hai chai…
Tớ chợt buồn !…
Và chợt… tiếc nửa tạ gạo! … Liệu có xứng đáng nhận không?
Khi biết ‘tâm sự’, một vị ‘thổ địa’ trong Ban hành giáo nói:
- Người (miền) Nam… vô lo vậy đó cha. Nghèo kiết xác mà vẫn…xả láng như không có chuyện gì.
Nhìn lại mình với bao hồng ân dù bất xứng, luôn bất xứng…
Yêu như Chúa yêu không phải người đó xứng đáng để được yêu mà là người đó cần được yêu. Giúp đỡ người ta không phải người ta xứng đáng để giúp mà là người ta cần được giúp.
Với lăng kính ‘tiêu chuẩn’ trên, xem ra tớ cần phải… để Chúa cho vào lò…than thanh luyện nhiều nữa.
Ngày đại lễ Hiện xuống, xin Lửa Thánh Thần đến biến đổi tớ, biến đổi Em… và đến canh tân- nhất là Quê hương còn nặng ý thức ‘mãi lú’ (mác- lê).
Lm. Đaminh Hương Quất
- Tổng Hơp: