Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Thương quá khoai lang ơi!

Tác giả: 
Người Giồng Trôm

 

 

THƯƠNG QUÁ KHOAI LANG ƠI !

 

          Trưa nay có việc, mình vào vùng núi Lửa Chư Đang Ya. Gần đến giờ cơm, nhìn thấy đĩa khoai lang vừa mới luộc nằm trên gác chạng, cô nấu cơm mời khoai lang nóng.

 

          Vừa thổi vừa ăn củ khoai theo lời mời. Quả thật, khoai lang mật trồng ở vùng đất cạnh núi lửa thì ngon đâu nơi nao bằng. Cắn 1 miếng nó ngọt đến tận cổ. Thế nhưng rồi củ khoai cầm trên tay càng lúc càng “biến dạng” trở thành đắng !

 

          Vốn dĩ “nhiều chuyện” nên hỏi cô mời khoai : “Cô ơi ! Khoai này bao nhiêu 1 ký ạ !” – “Dạ ! Mấy bữa 7 ngàn 1 ký, nay còn 5 ngàn à !”

 

          Thử hỏi khoai 5 ngàn đồng 1 ký mà không đắng mới lạ !

 

          Và, cũng thử hỏi công trồng cho đến khi nhổ và làm đất thì giá 5 ngàn 1 ký có phải là bán lưng cho đất và bán mặt cho trời với cái giá rẻ mạt không ?

 

          Nhìn dĩa khoai lang ngon lắm nhưng không thể nào cắn nỗi vì thương dân mình quá ! Thử hỏi như thế không khổ sao được ?

 

          Và, dường như chả chỉ phải có khoai lang bị “đắng” nhưng tất cả rau củ quả cũng như quả chuối, quả cam và thịt lợn cùng chung số phận như thế.

 

          Những ngày chưa đại dịch, ra chợ Phù Đổng mua heo ngon với giá 9 chục ngàn 1 ký. Nay sau đại dịch và heo bắt đầu khan hiếm thì nhảy vọt đến tận trăm ba. Đem câu chuyện heo lên giá kể cho người Sài Gòn cũng như người Bến Tre thì người Sài Gòn và người Bến Tre cho biết ở trển heo lến đến 200 ngàn đồng 1 ký.

 

          Vậy đó ! Năm hết và Tết lại đến gần. Tiền làm ra thì không có mà tiền lặng lẽ ra đi lại rất nhiều.

 

          Lại một đêm khó ngủ vì hình ảnh của những củ khoai lang “đắng” vùng núi lửa Chư Đang Ya chìm vào theo trong giấc mộng.

 

          Thương quá bác nông phu ơi ! Biết bao giờ bác mới hết khổ và đất nước mới hết nghèo.

 

          Buồn và thật đắng cho những mảnh đời 1 nắng 2 sương mà cái khổ cứ ôm chầm người nông phu như không hề muốn buông tha.

 

          Trên đường ra bến xe để về với “ly cà phê Ban Mê” có việc thì người anh ngao ngán cho những gia đình trong làng nơi Anh ở đến đất cũng không còn mà bán ! Rồi đây dân mình sẽ sống thế nào với cảnh nghèo và thoát nghèo.

 

          Nhìn bề ngoài tươi cười như vậy nhưng trong lòng tan vỡ bởi ngổn ngang đâu đó nhiều mảnh đời bất hạnh.

 

          Con trẻ đẻ ra chưa đầy 6 tháng vướng trong mình chứng bệnh tim bẩm sinh. Mảnh đất còn lại của gia đình phải cay đắng rời khỏi tay khổ chủ với giá 80 triệu bạc. Và những ngày tới đây gia đình phải đối mặt với bao chi phí khi đứa trẻ lên bàn mổ. Mà chưa nói lên bàn mổ, chỉ cần đi đi lại lại giữa Sài Thành phồn hoa đô thị và làng nghèo ở phố núi thôi cũng đủ ná thở. Cả chuyện ăn chuyện uống ở cái đất phồn hoa đó cũng chưa chắc có bởi lẽ với người đồng bào quả là điều quá khó !

 

          Trăn trở mãi với cuộc đời ! Dằn vặt mãi với những phận người thương đau.

 

          Thôi thì tất cả cứ phó thác và tín thác trong sự quan phòng của Trẻ Bé Giêsu mà toàn dân đang nóng lòng chờ mừng ngày Giáng Sinh Cứu Thế. Vẫn tin rằng những người đã chịu khổ ở đời này chả lẽ Chúa lại để họ khổ ở đời sau sao ?