Số 43: Đừng nóng giận!
Số 43: Thức Ăn Nhanh cho Tâm Hồn (The Fast Food for The Soul)
by Fr. Quảng Trần, C.Ss.R on Monday, November 10, 2014.
ĐỪNG NÓNG GIẬN!
CHỈ MÌNH THIÊN CHÚA NÓNG GIẬN MÀ KHÔNG GÂY TAI HẠI
“Đem tất cả những thứ này ra khỏi đây, đừng biến nhà Cha tôi thành nơi buôn bán” (Ga 2:16)
Trong suốt hành trình loan báo Tin Mừng, đôi chân của Chúa Giêsu đi đến với những ai nghèo khó; đôi tay để nâng đỡ, để chữa lành những người bệnh tật, những người đau yếu; miệng Ngài nói những lời ủi an, mang lại niềm hy vọng cho mọi người… Ấy vậy một lần duy nhất trong các sách Tân Ước tường thuật lại việc Ngài nổi nóng. Tại sao Ngài “nổi đoá” với những người buôn bán trong đền thờ? “Đừng biến nhà Cha ta thành nơi buôn bán!”
Theo ông Aristotle nóng giận tự nó không tốt không xấu (anger is a kind of pathos and it is not itself virtue or vice. It is a mixed bag of good and bad). Nóng giận là điều không nên, nếu nóng giận đó đến từ việc thỏa mãn những tình tư dục của ta.
Có những lúc nóng giận đúng người, đúng hoàn cảnh, đúng thời điểm lại mang lại hữu ích. Nhưng do những giới hạn của con người, chúng ta hiếm khi nóng giận đúng đối tượng, đúng thời gian, đúng nơi.
Mời quý vị cùng lắng nghe và thử xem đã bao lần mình nóng giận vô cớ, vô duyên như TÊN TRỘM BÁNH QUY trong câu chuyện sau đây:
Một phụ nữ ngồi trong phòng đợi nhiều giờ đằng đẵng trước chuyến bay. Cô tìm một quyển sách ưng ý nơi quầy sách, mua một hộp bánh và rồi tìm nơi ngồi nghỉ.
Khi đắm mình trong từng trang sách thì tình cờ cô thấy người đàn ông bên cạnh, trơ tráo biết mấy. Lấy bánh từ chiếc hộp đặt giữa hai người mà ăn. Để tránh cãi vã, cô đã cố làm ngơ. Cô đọc sách, nhai bánh và sốt ruột xem đồng hồ. Trong khi hắn trơ tráo chén gần hết hộp bánh của cô. Từng phút trôi qua, cô càng giận tím mặt: “Nếu ta không tốt bụng, hắn đã bầm mặt rồi”.
Mỗi cái bánh cô lấy, hắn cũng lấy một cái. Khi chỉ còn một cái, cô tự hỏi hắn sẽ làm gì. Với nụ cười trên môi, và cử chỉ gượng gạo, hắn lấy chiếc cuối cùng và bẻ đôi nó ra. Đưa cho cô một nửa và ăn tiếp nửa kia. Cô giật miếng bánh từ trên tay hắn và thầm nghĩ: “Thật trơ tráo và vô cùng khiếm nhã. Sao hắn chẳng hề tỏ chút hàm ơn!”
Đang khi cơn nóng giận lên cao thì cô thở phào nhẹ nhóm khi chuyến bay được thông báo. Cô thu dọn đồ đạc và đi tới cửa vào mà chẳng thèm ngoái nhìn tên trộm vô ơn. Cô lên máy bay, và ngồi phịch xuống ghế, rồi tìm cuốn sách cô đọc đã gần xong. Đang lúc cô lục túi xách của mình, và ồ lên kinh ngạc, hộp bánh quy của cô, nằm ngay trước mắt.
“Hộp bánh mình đây”, cô kêu lên tuyệt vọng, “Thì ra những cái bánh kia là của ông ta và ông đã cố chia sẻ”.
Quá trễ để nói lời xin lỗi, cô nhận ra trong hối hận. Rằng cô mới là người khiếm nhã, là tên ăn trộm vô ơn!
Cùng suy nghĩ và hành động: Đừng vội đánh giá một con người chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Khi có những mâu thuẫn, bất đồng xảy đến đừng vội kết án, nếu ta chưa đi chứng mình, chưa có bằng chứng. Vì ta đâu có biết được hết mọi nguyên do! (“Don't be in hurry to condemn others because they don't do what you do or you think or as fast. There was a time when you don't know what you know today” by Malcolm X). Tôi có hay nóng giận vô cớ không? Tôi có tìm những cách thức để TRÌ HOÃN tính khí nóng nảy của tôi không?
- Loại bài viết: