Tâm hồn chợ búa
SUY NIỆM TIN MỪNG CHỦ NHẬT III MÙA CHAY NĂM B
TÂM HỒN CHỢ BÚA
(Ga. 2: 13 - 25)
Trong đoạn Tin Mừng tuần này, Chúa Giêsu đã nổi giận thực sự. Nỗi giận dữ đi kèm với hành động chứ không đơn giản chỉ là những lời quở trách ta thường nghe: “Khốn cho các ngươi…” Người chắp dây thừng làm roi đánh đuổi những người buôn bán trong đền thờ, xô đổ bàn ghế của họ… Hẳn là họ căm tức lắm, nhưng vì Người làm điều đúng nên không ai dám phản kháng. Họ chỉ vặt lại Người: “Ông lấy quyền nào…?” Vẫn là một câu chất vấn xưa cũ! Tôi làm sai nhưng người chỉ ra cái sai đó phải có “quyền” tôi mới phục. Một kẻ “trôi sông lạc chợ” mà dám lên lớp tôi à? Mặc dù hắn nói đúng, tôi cũng sẽ tuyên bố hắn là thằng “khùng” nói năng nhảm nhí mà không thèm chứng minh điều gì cả. Nói đến chữ “khùng”, tôi bỗng giật mình! Chẳng phải thư thánh Phaolô ở bài đọc 2 đó sao? “Sự điên rồ của Thiên Chúa thì vượt hẳn sự khôn ngoan của loài người, và điều yếu đuối của Thiên Chúa thì vượt hẳn sự mạnh mẽ của loài người” (1Cr. 1: 25) Đã có bao nhiêu người “điên khùng” đi qua đời tôi? Đã bao nhiêu lần Chúa dùng lời lẽ “điên khùng” của những người anh em để cảnh tỉnh tôi? Tôi chưa tỉnh hay tôi không muốn tỉnh? Tôi đắm chìm trong mớ biện luận vòng vo mà không hề biết rằng giữa “chính biện” và “ngụy biện” đôi khi không có chỗ cho một sợi tóc. Những người buôn bán trong đền thờ hẳn cũng như tôi:
- Tôi phục vụ cho nhu cầu tế tự kia mà. Chẳng phải Thánh Giuse và Đức Mẹ cũng đã từng mua đôi chim câu ở đây để tế lễ theo luật Mô-sê trong ngày dâng Chúa vào đền Thánh và chịu phép cắt bì đó sao?
- Tôi không làm việc này thì cũng có người khác làm, có cầu ắt có cung, tôi có buôn bán hay không cũng chẳng thay đổi được gì!
- Tôi buôn bán ở đây hồi nào tới giờ mà có ai nói gì đâu?
Và bao nhiêu thứ biện chứng khác… Tôi cố tình quên đi một điều rằng: Có những cái sai mà người ta lặp đi lặp lại một cách tự nhiên và công khai thì lâu dần nó sẽ được đại đa số chấp nhận và coi là chuyện bình thường, nhưng không phải vì thế mà nó trở thành “đúng”.
Tôi chợt nhớ đến chuyện thầy giáo Đỗ Việt Khoa 6 năm trước: Một con người trung thực và dũng cảm đã mạnh dạn tố cáo chuyện gian lận thi cử trong môi trường giáo dục mà điển hình là trường thầy đang dạy. Tôi những tưởng sẽ có nhiều người đứng lên đồng tình ủng hộ. Tôi những tưởng môi trường giáo dục sẽ dược cải thiện. Tôi những tưởng thầy Khoa sẽ là điển hình để lớp trẻ noi theo. Tôi vui mừng phấn chấn khi thấy thầy Khoa trên chương trình Người Đương Thời của VTV. Thế rồi, điều gì đã xảy ra?
-
Cô giáo chủ nhiệm ngày xưa của thầy Khoa đã nói với thầy: “Em làm việc đó làm gì!
Cô sợ rồi em sẽ không có chỗ đứng trong ngành GD – ĐT.” Và quả thật, thầy đã bị cô lập trong chính ngôi trường mình dạy. - Thầy Khoa bị hai gã bảo vệ trường xông vào nhà hành hung và giật máy ảnh quăng xuống mương nước. Đó là chưa kể bao nhiêu lời đe dọa tứ phía vây quanh.
- Giáo sư Văn Như Cương – một vị giáo sư tên tuổi và có uy tín - đã ngỏ lời nhận thầy Khoa về dạy ở trường mình nhưng sau đó đã đổi ý vì cho rằng thầy bị tâm thần.
- Và đau đớn hơn, tháng 5/2010, thầy Khoa đã quyết định xin nghỉ việc với lý do: “… lý do tôi xin nghỉ việc là sự thờ ơ của cấp trên. 4 năm qua, tôi bị ép không hoàn thành nhiệm vụ, không được nâng lương mà theo pháp lệnh công chức mới thì 2 năm không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị đuổi việc. Tôi bất lực, quá sức chịu đựng. Tôi thực lòng không muốn bỏ, nhưng tôi còn lựa chọn nào khác đâu... Trước mắt sẽ về giúp việc nhà, nuôi dạy hai đứa con trong dịp hè. Sau đó đi kiếm việc đâu đó.”
Tôi có trong số những người quy kết cho thầy Khoa bệnh “tâm thần” không? Có lẽ cũng có một cách nào đó mà tôi không hay, bởi tôi chỉ nhìn ra ngoài chứ có nhìn vào bên trong bản thân mình đâu! Lời Chúa hôm nay nhắc tôi dọn dẹp lại đền thờ Thiên Chúa là chính tâm hồn của tôi từ nền tảng 10 giới răn trong bài đọc 1 trích sách Xuất Hành. Nhìn vào bên trong, tôi cũng thấy cảnh chợ búa dập dìu, cân đo đong đếm, mặc cả râm ran:
- Còn sớm mà, 6 giờ Cha mới lên bàn thờ.
- Trước giờ con cúng nhà thờ cũng nhiều, xin Cha chiếu cố chuẩn cho trường hợp của con con…
- Chừng nào Đức Cha đổi Cha sở này đi, tôi mới đi xem lễ lại.
- Tôi không thể bỏ bạn hàng trong ngày Chúa Nhật được, thôi thì, khoản lợi này tôi dâng lại một phần cho Chúa.
- Trong ngày ăn chay kiêng thịt, tôi “nghiên cứu” xem thứ gì được phép ăn: À, trứng gà thì không cấm!
- Cha mẹ là của chung, vậy mỗi đứa nuôi một tuần luân phiên.
- Tôi nhử cho nó đến nhà tôi chửi mắng để tôi nhân cơ hội đó đập nó một trận kiểu “tự vệ hợp pháp”.
- Thương trường là chiến trường. Tôi không triệt hạ nó thì làm sao tôi tồn tại?
- Tôi chỉ đi vui vẻ, giao tế chút đỉnh chứ có ý phản bội Vợ (hoặc Chồng) tôi đâu!
- Tôi bênh vực hay làm chứng cho ai đây khi mà thầy Khoa cũng phải… buông xuôi?
Và thế là, đền thờ vẫn có đó, hàng tuần tôi vẫn rước Chúa ngự vào, nhưng chung quanh vẫn xôn xao mua bán, cò kè bớt một thêm hai… Không thấy Chúa lấy roi đuổi đánh?!?
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết thường xuyên nhìn chăm sóc tâm hồn qua bí tích Hòa Giải và bí tích Thánh Thể. Nhờ đó, chúng con biết dọn dẹp sao cho xứng đáng; gạt bỏ những hư hèn, biếng nhác; xua đi những ngụy biện, đa đoan; hất tung những oán hờn, ghen ghét; quét sạch những tham lam, nhục dục… Xin cho tâm hồn chúng con không còn cảnh trả treo chợ búa mà xứng đáng là đền thờ cho Chúa ngự mỗi ngày. Amen.
- Pio X Lê Hồng Bảo
- Loại bài viết: