Án Phạt Nặng Nề Nhất
SUY NIỆM TIN MỪNG CHỦ NHẬT IV MÙA CHAY NĂM B
ÁN PHẠT NẶNG NỀ NHẤT
(Ga 3, 14-21)
“Ai không tin thì đã bị luận phạt rồi, vì không tin vào danh Con Một Thiên Chúa”
Ngày còn bé, tôi thường hay mơ hồ khi nghe đoạn Tin Mừng này và nghĩ rằng ai đó đã dịch thiếu hoặc đoạn văn trên bị thiếu do không thể khôi phục từ bản gốc. Tôi chờ đón một án phạt kiểu như: “phải sa hỏa ngục”, “chịu thiêu đốt đời đời” hay “vào nơi khóc lóc nghiến răng”. Đàng này, chẳng có hình phạt nào cả ngoài cái hình phạt chính mình tự chọn là: “Không tin vào Danh Con Một Thiên Chúa.”
Không hiểu nổi!?!
Tin Chúa chẳng sướng ích gì! Phải tuân giữ giới răn. Phải đi lễ, đọc kinh. Phải nhường nhịn, phải bác ái, phải khiêm nhường… Ôi thôi, đủ thứ! Bao nhiêu thứ “phải” khiến tôi không thể ngóc đầu lên nổi. Trong khi đó tôi thấy những người không tin Chúa có vẻ phè phỡn hơn. Họ không có dáng vẻ của những người đang chịu “hình phạt”.
- Họ sẵn sàng đổi trắng thay đen chỉ vì một chiếc ghế.
- Họ vô tư thụ hưởng khoái lạc kiểu “ăn bánh trả tiền”.
- Họ thản nhiên chèn ép bất cứ ai để có lợi.
- Họ ung dung tiến thân bất chấp thủ đoạn.
- Họ khoan khoái hưởng cảm giác chiến thắng sau khi ăn miếng, trả miếng
- Họ không phải ưu tư, dằn vặt trước một quyết định nào…
Cho đến một ngày, có người bạn đến nói với tôi: “Tôi đã làm tất cả để có cuộc sống sung túc cho vợ con. Vậy mà, con tôi chỉ lo ăn chơi đàn đúm, không chịu học! Vợ tôi chỉ biết trang điểm, sửa soạn cho mình: nay party, mai du lịch, mốt lại dancing… Tiền bạc mà chi? Danh vọng mà chi? Chức quyền mà chi? Tiện nghi mà chi? Chẳng có thứ nào đem lại hạnh phúc cho tôi dù chỉ một chút, không có thứ nào mang đến cho tôi an bình dù chỉ một mẩu. Bây giờ tôi mới thấy mọi sự chỉ là phù du, là ảo ảnh và vô nghĩa lý.” Tôi an ủi bạn mà như nói với chính mình: “Không đến nỗi bi thảm vậy đâu bạn! Bạn chỉ nhầm lẫn một chút giữa phương tiện và cứu cánh thôi. Tiền bạc, danh vọng, chức quyền chỉ là phương tiện…” Anh bạn bật hỏi: “Vậy cứu cánh là gì, ở đâu?”
Tôi giật mình, chợt nhớ đến một đoạn phim ngắn tung lên mạng cách đây không lâu đã gây xúc động cho rất nhiều người, nội dung như sau: “Hai cô thiếu nữ bước vào trong một quán gà rán gọi hai phần, họ vừa ăn vừa nghe điện thoại. Mới ăn được nửa phần thì họ vội vã đứng dậy bỏ đi cho kịp một party. Người hầu bàn dọn dẹp thức ăn thừa và trút vào một thùng nhựa. Đến chiều, có một người đàn ông cưỡi xe đạp đến để “thầu” phần thức ăn thừa trong thùng nhựa ấy. Ông chọn một ít bỏ vào một bịch ny-lông riêng, còn bao nhiêu ông cho bọn trẻ lang thang nơi đầu ngõ vô nhà ông. Vào nhà, ông trao bị thịt gà cho vợ chuẩn bị bữa tối. Trong căn nhà tồi tàn lợp tranh, người vợ đang mang thai trao đứa bé bồng trên tay cho người chồng. Người vợ dọn đĩa ra bàn trước cặp mắt háo hức của mấy đứa con thơ. Chị cẩn thận lựa từng miếng gà bỏ vào từng đĩa theo khẩu phần. Một ngọn nến lung linh. Những người nghèo khổ ngồi quanh bàn, nét mặt hân hoan. Một đứa bé nhanh nhảu bốc ngay phần thịt gà trong đĩa của mình. Người cha khẽ chặn tay con lại rồi trang nghiêm làm dấu thánh giá, mấy đứa con làm theo. Mọi người cầu nguyện một lát trước khi ăn. Chắc hẳn họ đang cảm tạ Thiên Chúa vì bữa ăn họ sắp đón nhận.” Clip chưa đến 6 phút nhưng thật giàu cảm xúc! Tôi cảm nhận được sự nồng ấm trong căn nhà tồi tàn, tôi thấy được nét rạng rỡ trên khuôn mặt những người khốn cùng, tôi như sờ thấy hạnh phúc đâu đây… Những thứ đó tôi không hề cảm nhận được trong ánh đèn màu rực rỡ của phố xá ở đầu phim, trong không gian sang trọng và sự phục vụ chu đáo của nhà hàng gà rán, trong những tiện nghi hiện đại của trào lưu hưởng thụ. Bây giờ thì tôi đã hiểu: Tôi đã phải chịu đau khổ và bất hạnh khi không tin vào Con Thiên Chúa và Ơn Cứu Độ của Người. Đó chính là hình phạt! Còn hình phạt nào nặng hơn thế nữa?
“Có Chúa ở cùng tôi mà bênh đỡ, tôi chẳng sợ gì.” (Dt. 13:6)
- Tôi mệt mỏi bởi tôi không tin Chúa là nguồn trợ lực cho tôi.
- Tôi chán chường bởi tôi không tin Chúa là nguồn an ủi.
- Tôi đau khổ bởi vì tôi không tin Chúa đang đau khổ cùng tôi.
- Tôi thất vọng bởi tôi không thấy Chúa ở cuối con đường đang đón chờ tôi.
Thảm hại thay, đáng thương thay! Một vị Vua hùng mạnh và vinh quang của vùng Tiểu Á vào thế kỷ thứ 3 trước Công Nguyên là Alexandre Đại đế, trước khi mất, ông yêu cầu quần thần liệm xác mình vào trong quan tài có khoét hai lỗ hai bên để lòi 2 bàn tay ra. Mọi người thắc mắc, ông giải thích: “Để cho mọi người thấy Alexandre Đại đế giàu có vô song đã ra đi với hai bàn tay trắng”. Thật là một thông điệp vĩ đại! Có lẽ ông được người đời nhớ đến vì thông điệp này hơn là những chiến công hiển hách.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết xác định cùng đích đời mình chính là Thiên Chúa, bởi vì chúng con chỉ tìm thấy Ơn Cứu Độ cho chúng con từ nơi Người. Xin Chúa ban thêm ơn Đức Tin cho chúng con, vì ngay cả Đức Tin chúng con cũng không thể tự mình có được. Nhờ đó, chúng con biết phân biệt đâu là phương tiện, đâu là cứu cánh trong mỗi lựa chọn trong cuộc sống của chúng con. Amen.
- Pio X Lê Hồng Bảo