Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

TỪ TỪ

Tác giả: 
Thanh Thanh

TỪ TỪ

 

Từ từ là một trong những chiến thuật của ma quỷ dùng để tấn công con người. Chúng không dại gì đưa ra một đề nghị như : bạn hãy chửi cha mẹ; hãy chống đối, nguyền rủa, tù bỏ Thiên Chúa; hãy giết người, hãy trộm cắp; hãy làm chứng gian, hãy ngoại tình…vì như thế nó sẽ thất bại.

Điều nó làm được là mời mọc con người làm quen với điều xấu từ từ và rất nhỏ. Nhỏ đến nỗi con người không cảm thấy thế là xấu, là tội. Ví dụ :

 

- Đâu ai tự nhiên khô khan với Chúa, nhưng bắt đầu từ không đọc kinh, thiếu cầu nguyện, ít đi lễ, thiếu sốt sắng khi tham gia các việc đạo đức. Bắt đầu từ ao ước gặp Chúa, đến việc trễ nải, ngồi xa và dần xa nhà thờ; bắt đầu từ đi sớm, đến đúng giờ, rồi trễ và trễ đến bỏ lễ ít dần đến bỏ lễ nhiều…

- Đâu ai tự nhiên lại chửi cha mắng mẹ, nhưng bắt đầu từ chuyện nghĩ xấu về, giận trong lòng, chửi thầm trong lòng… Rồi dần thể hiện ra ngoài miệng, cãi một câu, hai, rồi cãi tay ngang, chửi bới, nặng lời với các ngài.

 

- Đâu ai tự nhiên lại ngang nhiên trở thành kẻ trộm cắp, nhưng bắt đầu từ việc lấy cắp trái ổi, quả cam, cuốn tập, cây viết, rồi đến tiền, xe đạp, xe gắn máy, và lớn dần, nhiều lên…

- Đâu ai tự nhiên ngoại tình, dâm dục, nhưng bắt đầu từ nghe, nhìn, nghĩ, ước ao rồi hành động chiều theo xác thịt….

 

- Đâu ai tự nhiên lại có lời lẽ độc địa, nhưng bắt đầu từ chuyện nói xấu, thêm điều đặt chuyện, rồi đến bịa chuyện; bắt đầu từ nói quanh, đến nói dối, rồi sang nói gian ngoa….

- Đâu ai tự nhiên xấu bao giờ, nhưng luôn bắt đầu từ việc không chú ý quan tâm đến những mưu mô của ma quỷ, khiến ta nghĩ là thường. Thực sự chẳng thường chút nào.

 

Điều đáng buồn và nguy hiểm là con người được làm quen dần với tội một cách nhẹ nhàng đến nỗi lương tâm ta dường như không phát hiện gì, thế rồi ta dần sa chân lạc lối mà chính mình cũng không biết. Đến lúc biết thì lại muốn quá.

 

Câu truyện minh hoạ

 

Hoạ mi là một trong những giống chim đẹp nhất, thích ăn sâu. Lũ trẻ muốn bắt chim này nên đặt một đĩa sâu để nhử. Hoạ Mi thấy sâu liền bay qua lượn lại, tỏ vẻ thèm thuồng.

Lũ trẻ gọi : “Hoạ Mi ơi, nếu muốn ăn sâu thì mi cứ đổi cho chúng ta mỗi con sâu là một sợi lông thôi”.

 

Hoạ Mi bằng lòng vì nghĩ có một sợi lông thì chẳng ăn thua gì.

Thế rồi, cứ mỗi một con sâu, đám trẻ lại nhổ một sợi lông trên lưng. Sau một lúc lâu, Hoạ Mi vừa đau vừa thấy thân thể mình mất khá nhiều lông; thế nhưng nó vẫn thèm ăn những con sâu hấp dẫn và ngon miệng.

 

Cứ thế, lũ trẻ nhổ cho đến khi trên mình Hoạ Mi không còn một sợi lông nào. Hoạ Mi lúc này tuy no bụng nhưng không bay được nữa, vì không còn sợi lông nào, đành phải để cho lũ trẻ bắt lấy.

Thanh Thanh