Nỗi Bất Hạnh Của Chúa
NỖI BẤT HẠNH CỦA CHÚA
(Suy niệm Tin Mừng CN 5 PS B 2012)
Hạnh phúc của người làm cha làm mẹ là được nhìn thấy con mình mỗi ngày mỗi lớn, mỗi khỏe mạnh xinh xắn, và càng thêm tuổi càng thêm khôn ngoan, cho đến lúc thành người hữu ích cho chính bản thân con, cho gia đình, cho xã hội, cho giáo hội, và đặc biệt là hữu ích cho Nước Thiên Chúa.
Không dễ gì có được hạnh phúc ấy, nếu cha mẹ không có những hy sinh triền miên, hay đúng là những hy sinh từng ngày và cả đời. Và không chỉ hy sinh mà còn biết kết hợp với lời cầu nguyện và giáo dục con cái cảnh giác trước những nguy cơ hư hỏng trong cuộc dời đầy những chước ma theo chiều hướng hạ.
Tiếc thay, đã có những cha mẹ trút hết bao hy sinh lớn lao cho con, nhưng vẫn phải nhận lấy nỗi bất hạnh vô cùng vì con mình hư hỏng. Hư hỏng từ suy nghĩ đến nhân cách, từ cách nhìn nhận cuộc đời đến cách thẩm định cái đẹp cái tốt trong cuộc đời, hư hỏng từ trong nhà ra ngoài ngõ…Và hư hỏng lớn nhất là con đã có tín hiệu đi vào con đường vô thần, vô nhân đạo, cô cảm, bất tín bất trung với Chúa, tín hiệu mất linh hồn.
Nhớ lúc còn nhỏ, cha cầm tay đắt đi lễ, mẹ dạy cho con từng mẫu kinh, và lần chuỗi với Mẹ. Còn nhỏ, mẹ tập cho con thói quen làm Dấu Thánh Giá trên mình dâng mình cho Chúa khi vừa nằm xuống, làm Dấu Thánh Giá trên mình tạ ơn Chúa và dâng ngày cho Chúa khi vừa thức dậy. Bây giờ, con đã có vợ, có nhà cửa, có hai ba mặt con rồi, tối nào cũng lai rai ba xị cho đến lúc say mèm lăn ra ngủ khò, sáng ra, mặt trời xỏ lỗ mũi chưa chịu dậy… Ôi ngày xưa ấy nay còn đâu. Lời khuyên dạy của cha mẹ ngày thơ ấu có còn là lời vàng lời ngọc nữa không, hay chỉ là một mớ lý thuyết suông không giá trị bằng những đồng tiền con kiếm được nhờ những phi vụ bất chính? Hay là không giá trị bằng những trận lãng phí với đời để khẳng định sự trưởng thành của con giữa những người dạy con theo lối bước gian tà của họ? Lúc nhỏ mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa cho con xinh đẹp mặn mà, ủ ấm cho con từng đêm, lo từng viên thuốc ly sữa thìa cháo….Bây giờ, chưa tới tuổi tam thập nhi lập con đã hóa ra ông già nằm ho lụ khụ vì hậu quả của những thói ăn chơi vô độ, nghiện ngập chích choác… Thật vô lý không thể hiểu thấu! Lòng cha mẹ quặn thắt từng cơn đau! Trời ơi! còn bất hạnh nào hơn nữa?
Thiết nghĩ nếu chúng ta thấu được nỗi bất hạnh của những người làm cha mẹ trên trần gian này, thì càng phải thấu hiểu hơn nỗi bất hạnh của Thiên Chúa, Cha của chúng ta trên trời khi nhìn thấy những đứa con được dựng nên giống hình ảnh ngài đang biến dạng, đang hư hỏng.
Bài Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu tự bạch về thân phận của mình trong dòng chảy cứu độ, trong công trình Vườn Nho của Thiên Chúa: “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho” (Ga 15,1). Chúa Giêsu xác nhận ngài là “Cây Nho Thật” để phân biệt với những cây nho mà Thiên Chúa đã trồng từ thưở tạo thiên lập địa đã hư hỏng.
Vâng, loài người như những cây nho mà Chúa đã trồng vào trần gian này lúc Ngài hoàn tất công trình sáng tạo. Thiên Chúa là Cha của loài người. Loài người là con cái của Thiên Chúa. Loài người ấy đã hư hỏng vì tội lỗi. Loài người ấy không vâng nghe lời Cha, lại bằng lòng tách lìa tình nghĩa với Cha và rơi vào tình trạng hư hỏng theo tiếng gọi của ma quỷ.
Cũng vậy, dân riêng của Thiên Chúa như những cây nho Chúa lại trồng: “Gốc nho này Chúa bứng từ Ai Cập, đuổi chư dân lấy chỗ mà trồng. Chúa khẩn hoang bốn bề quang đãng, cho bén rễ sâu mà lan rộng khắp nơi.” (Tv 79, 9-10)
Công trình vườn nho, dân riêng, ấy là để chuẩn bị cho công cuộc cứu rỗi, nên đã được nuôi dưỡng bằng những mạc khải, bằng lời Chúa qua miệng các tiên tri, nhưng rồi, cũng hư hỏng vì dân riêng bỏ Chúa mà thờ tà thần, thờ ngẫu tượng, cậy dựa vào thế quyền và làm theo ý thế quyền chống lại Thiên Chúa.
Còn nỗi đau nào hơn, còn nỗi bất hạnh nào hơn nỗi đau và nỗi bất hạnh của Thiên Chúa là Cha của nhân loại, khi nhìn nhân loại, những cây nho ưu tuyển, những đứa con xinh đẹp của Ngài đã bị phù phép của ma quỷ mê hoặc đến nỗi không chỉ quay lưng lại với Chúa mà còn thờ lạy một thế lực gian tà, mà còn im hơi lặng tiếng mà tiếp tay tiếp sức cho đường lối lọc lừa thêm hưng thịnh, còn đi đêm đi hôm đồng bàn với những đứa sát hại kẻ đồng liêu…Ôi những cây nho con người thời đại bị bơm thuốc tăng trưởng vinh thân phì da cho chóng lớn, cho bóng mượt, làm nở mày nở mặt của ma quỷ và làm lở mày lở mặt của Thiên Chúa là Cha vẫn một mực yêu thương tín thành. Còn bất hạnh nào hơn?! Còn nỗi đau nào hơn?!
Tội bội phản ấy, tội uốn cong mình, uốn cong công lý, uốn cong sự thật theo thói gian ngoa ấy đáng kinh tởm đến nỗi tiên tri Giêrêmia phải nặng lời ví von chua chát: “…ngươi uốn mình như một con điếm” (Gr 2, 20). Và còn nặng lời hơn khi “con điếm” ấy sinh ra những đứa con ngoại hôn, những đứa con gian tà, những đứa con của ma quỷ, sản phẩm của ma quỷ: “Ta đã trồng ngươi như cây nho hảo hạng, cây nho thuần chủng. Sao ngươi lại thoái hóa thành những cây nho tạp chủng?” (Gr 2, 21).
Vì thế lời kêu xin của những người công chính tha thiết thốt lên: “Lạy Chúa Tể càn khôn, xin trở lại, từ cõi trời, xin ngó xuống mà xem, xin Ngài thăm nom vườn nho cũ. Xin bảo vệ cây tay hữu Chúa đã trồng, và chồi non được Ngài ban sức mạnh” (TV 79, 15-16
Và Thiên Chúa Cha đã sai Con Một đến trong trần gian, thăm lại vườn nho cũ, phục hồi vườn nho. “Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng nho”. Chúa Giêsu là Cây Nho Thật mà Thiên Chúa Cha đã trồng trên trần gian này, là Cây Nho Cứu Rỗi, cây nho khởi đầu cho một kỷ nguyên nho tươi tốt, cây nho xóa nỗi bất hạnh của Thiên Chúa Cha và đem lại niềm vui, hạnh phúc cho Ngài. Ai tin vào Đức Kitô thì được Cứu Rỗi. Ai gắn liền với Đức Kitô như cành nho sống bởi sức sống của Thân Nho thì không bị héo úa, khô gãy, không bị hư hỏng.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu cũng cảnh cáo những cành nho gắn liền với thân nho mà không sinh hoa trái, sẽ bị chặt đi và ném vào lửa. Cách gắn liền kiểu lắp ráp công nghệ, hay cách gắn liền trên danh nghĩa, trên căn cước, trên hình thức, trên chức danh mà không vụ, không việc không phải là cách gắn liền của mỗi chúng ta. Bởi theo cách ấy thì chẳng khắc nào gắn liền với thân nho mà sống bằng lương thực của thế gian, ma quỷ, chẳng khác nào một sự cài đặt có chủ ý của thế lực chống lại Thiên Chúa. Ma quỷ đang trả lương hậu hỷ, thiết đãi sang trọng, đang tạo điều kiện tốt để có cơ ngơi bền vững và kể cả bảo vệ mạng sống an toàn cho ai chịu để nó cài đặt vào thân nho Hội Thánh.
Nhưng ngược lại, gắn liền với Thân Nho phải là sống chính sức sống của thân nho. Sức sống của Thân Nho là tình yêu cho đi, là hy sinh phục vụ, là dám sống dám chết làm chứng cho sự thật cho công lý, là dám vâng theo lời Thiên Chúa hơn là vâng lời người ta, là dám làm theo ý Chúa, dám dùng lương thực của Thiên Chúa Cha ban cho: “Lương thực của Thầy là thi hành ý muốn của Đấng đã sai Thầy, và hoàn tất công trình của Người” (Gioan 4, 34)
Gắn liền với Thân Nho Giêsu còn là bằng lòng chung số phận với thân nho chịu sự cắt tỉa của người trồng nho: chấp nhận sự từ bỏ mình đi, chấp nhận chịu đau đớn với Cây Nho Thật: chịu Đóng Đinh với Chúa Giêsu. Người chịu bỏ mình đi là người chấp nhận sửa sai, cầu tiến, khát khao nên công chính thánh thiện….
Gắn liền với Thân Nho còn phải bảo toàn sự hiệp nhất trong cùng một thân nho. Hiệp nhất trong ý hướng cùng làm theo ý Cha trên trời. Hiệp nhất trong yêu thương, cảm thông sẻ chia tha thứ. Hiệp nhất trong tình khoan dung…Cành lớn cành bé trong Thân Nho đều có cùng trách nhiệm duy trì và bảo vệ sự hiệp nhất toàn vẹn. Không hẳn những cành nho bé nhỏ hoặc ở dưới thấp là xứng đáng lãnh nhận danh hiệu phá hoại sự hiệp nhất của thân nho, nhưng thiết nghĩ bất cứ cành nào gắn liền với thân nho mà sống bằng bỗng lộc của thế lực gian tà đều xứng đáng đạt danh hiệu phá hoại loại giỏi hoặc khá.
Nỗi bất hạnh của người làm cha mẹ trên đời này vẫn đang còn chồng chất. Nỗi bất hạnh của Thiên Chúa cũng chưa nguôi!
Lạy Chúa, nguyện xin cho mỗi chúng con biết kết hiệp cả tâm hồn và thân xác chúng con với Chúa Giêsu, với Lời Chúa, cho chúng con trở nên những cành nho sống động bằng sức sống của Chúa, trong Chúa Giêsu. Xin đừng để chúng con hư hỏng, chất chồng thêm một nỗi bất hạnh cho Ngài. A men.
PM. Cao Huy Hoàng, 04-5-2012
- Loại bài viết:
- Thể loại khác: