Bài 32
PHÚT TÂM GIAO 32
BÓI TOÁN NGÀY XUÂN
Mỗi khi gần đến cuối năm, tôi không khỏi nhớ đến những kỷ niệm ngày Tết nơi quê nhà. Tuy lúc ấy tôi còn nhỏ, nhưng trong ký ức vẫn còn lưu lại rất nhiều hình ảnh quê hương, luôn làm tôi xao xuyến.
Tết ở đây, chẳng có một tí ti gì có vẻ là Tết, trời rét thấu xương, ngoài trời khung cảnh toàn một màu tuyết trắng. Tết thì phải có hoa mai, hoa đào và đủ loại hoa rực rỡ khoe mình trong nắng xuân. Còn nơi đây thì trái lại, cây cối trơ trụi, lá cũng không còn nữa, chứ nói chi là hoa với bông. Thật là không giống Tết tí nào. Cũng còn may là trong tiệm chạp phô, người ta bày bán bánh tét, bánh chưng, và đủ loại mứt. Nhìn cũng vui vui, xốn xang, nhưng không dám đụng tới, vì những thứ này sẽ làm cho tôi lên cân vùn vụt. Người ta thường chê rằng cô này, bà kia giống y như đòn bánh tét biết đi. Nghe sao mà rầu.
Tết ở quê nhà, thật là nhộn nhịp, cái gì cũng mới, nhà cửa sạch sẽ vô cùng. Tôi còn nhớ vào đêm giao thừa, bà tôi thường nói với người giúp việc: “Hãy canh xem năm đó con gì ra đời.” Nhớ đến đây, tôi bổng phì cười, lúc đó còn nhỏ, cứ nghe ai nấy nhắc nhở nhau cố gắng canh xem tiếng con gì kêu trước nhất, như gà, chó, mèo…, mà đoán ra năm mới lành hay dữ.
Tôi lại nhớ mài mại danh từ “con”, rồi tôi cũng bày đặt hỏi má tôi: “Tối nay con gà mở cửa mã hả má?”Nói chưa hết câu, thì tôi bị má tôi la rày cho một trận nên thân. Thật ra tôi cứ nghe nói mà không hiểu là gì, sau đó bà mới giải nghĩa cho tôi gà mở cửa mã là gì. Ôi chao ơi, bị la là phải, vì đầu năm sao lại nói đến chuyện chết chốc, xui quẩy cả năm đấy!
Nhắc đến xui hay hên thì biết bao nhiêu điều phải kiêng cữ, nào là không được quét nhà vào ngày mồng Một Tết, vì trong năm tiền tài sẽ đi ra như rác, mà không thu nhập vào. Nói năng phải canh chừng, không được nói lời nào không vui, vì sẽ buồn cả năm. Khách khứa bạn bè nếu có xin đến chúc Tết, thì phải lựa ai có cái tên hay, vì sẽ mang lại cái hên cho cả năm. Người nào tên Phát hoặc tên Tài thì dĩ nhiên được đón tiếp nồng hậu, còn ai tên Lệ thì chắc là lọt sổ rồi, vì sẽ khiến cho gia đình có chuyện buồn khóc cả năm, lệ có nghĩa là nước mắt mà.
Cho đến bây giờ tôi cũng còn không hiểu vì sao người ta lại tin những điều như thế. Không nói gì về những người đạo Phật hay đạo thờ ông bà, còn những người Công Giáo thì sao? Họ cũng tin dị đoan như thế. Tôi nghĩ rằng người VN bị ãnh hưởng của người Trung Hoa, vì chúng ta bị họ đô hộ quá lâu.
Bà tôi đạo Phật, nên rất tin rằng lá số tử vi có thể đoán được tương lai. Các anh chị và tôi cũng được bà đưa ngày tháng năm sanh, tuổi con giáp gì đó đó cho ông thầy coi tử vi, bói cho một quẻ trọn năm. Ôi chao, nghĩ đến mà lo lắng. Nào là gặp vận xui, coi chừng tai nạn, coi chừng làm ăn lỗ lã… Tránh gặp người này, tránh đi nơi nọ nơi kia, loạn xà ngầu.
Vì còn nhỏ tuổi nên tôi chẳng lo sợ xui xẻo gì cả. Nhưng hình như tôi chưa bao giờ tin mấy ông thầy bói. Người ta thường nói thầy bói nói láo ăn tiền. Mà sao nói cái gì cũng trớt quớt, huề vốn hết trơn. Chẳng hạng như bói cho cặp vợ chồng, và nói rằng:“Đầu năm nếu không sanh trai, thì cuối năm sẽ có tin vui, không sanh gái, thì sẽ có trai nối dõi tông đường...”
Bà tôi còn dặn tôi đầu năm, ăn quít, đừng bỏ hột, mà hãy để trong túi áo, sẽ được hên, trong năm tiền sẽ vô ào ào. Tôi dạ dạ cho qua chuyện, nhưng thiết nghĩ tiền ở đâu mà vô ào ào thế? Tôi còn nhỏ, chưa học xong Trung học, chưa đi làm, chưa phải kiếm ăn gì hết, mà tiền ở đâu vô? Chắc là có nước đi cướp nhà băng quá! Vậy mà người ta lại cứ tin, thế mới lạ!
Thế rồi bà tôi cứ hỏi:“Con để nhiều hột quýt vào túi không?” Bà cứ an tâm, hột quýt tất cả đều được tôi cất kỹ lưỡng trong… thùng rác hết trơn rồi.
Khi rời khỏi VN, sống ở xứ người, vấn đề coi bói, xin quẻ, tưởng chừng như không còn nữa. Tôi cứ ngỡ chỉ có người da vàng là tin thôi, nào ngờ người da trắng, nơi Bắc Mỹ này, cũng tin không ít.
Trước khi được ơn trở về tôi đã không tin bói toán, huống hồ gì bây giờ. Nhưng hình như Chúa muốn thử tôi hay sao, hoặc là ma quỷ muốn cám dỗ tôi.
Năm đó, khi đi lang thang trong khu phố đông người qua lại, là phố mua sắm của người da trắng. Tôi thấy có một gian hàng có vẻ thần bí; được che chắn bởi những chiếc bình phong sơn đen trắng, chẳng thấy người đâu cả. Trước bình phong có vẻ một bộ bài, và kề bên là bàn tay xòe ra, tôi đoán chắc đây là nơi bói bài Taro, xem chỉ tay đây mà.
Đi ngang qua quầy hàng như không hề thấy gì cả, vậy mà bỗng dưng tôi nghe tiếng gọi với theo. Quay nhìn qua, thì thấy một cô thật xinh, tay cầm giấy quảng cáo gì đó. Cô mời gọi tôi vào coi bói, còn tốt bụng bớt tôi nữa giá nữa chứ. Thường kia thì tôi sẽ lắc đầu từ chối và bỏ đi. Nhưng lần này, không hiểu sao tôi đứng lại để nói chuyện với cô ta.
Cũng đông người đứng chung quanh tôi, họ dừng lại để đọc tấm quảng cáo. Cũng có người hiếu kỳ vào xem bói và cả những người tìm đến để xem vận mạng. Tôi nhìn cô và nở nụ cười thật tươi, tôi nói với cô rằng:
“Tôi rất cám ơn cô, quá khứ tôi, hiện tại và cả tương lai tôi đều nằm trong bàn tay yêu thương của Thiên Chúa. Tôi chẳng có gì phải lo sợ, mà cần biết trước chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi”.
Nói xong, tôi tự thấy ngỡ ngàng với lời nói của chính mình. Ngỡ ngàng vì không hiểu sao tôi lại nói được những lời thật hay như thế, hay vì đó là lời tuyên xưng đức tin, mà tôi không hề xếp đặt trước.
Rõ ràng là Đức Chúa Thánh Thần đã nói dùm tôi. Cô gái xinh đẹp này nghe xong, thì thay đổi nét mặt tức thời. Cô há miệng ra, mà không nói được lời nào đáp lại tôi, người chung quanh cũng nhìn tôi ngạc nhiên. Cử chỉ cô ta làm tôi nhớ đến trong Tin Mừng, Chúa dặn các thánh tông đồ đừng lo sợ phải nói gì, vì chính Chúa sẽ dạy các ông nói những gì phải nói.”Các người đừng lo phải biện hộ gì và làm sao, hay phải nói gì, vì Thánh Thần sẽ dạy các ngươi ngay giờ đó những điều phải nói!” (Lc 12, 11- 12)
Bói toán, coi chỉ tay, coi tương lai qua lá bài, có khi chỉ là những lời nói dối, chỉ cần nói cho suông sẻ, cho lưu loát, thì có thể lừa gạt được người. Nhưng không hẳn tất cả các thầy bói toán đều như vậy. Có những vị bói tài tình, và những gì tiên đoán cũng đã xảy ra như thế. Tại sao thế? Bởi vì họ được quyền lực của ma quỷ giúp sức.
Tôi không ngại quả quyết điều này, vì tôi chỉ lập lại những gì Giáo Hội dạy, có ghi rõ trong Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo. Đó là lời dạy của Chúa, vì Giáo Hội được Đức Chúa Thánh Thần soi dẫn. Nếu bạn đọc không tin, và coi đó là môn “khoa học chiêm tinh” gì đó, thì tôi dẫn chứng một điều nữa cho quý vị thấy.
Lúc tôi còn ở Việt Nam, độ 10 tuổi, dì tôi dẫn tôi đi coi bói cùng, vì tôi cũng háo hức tò mò. Nghe đâu bà này bói đúng lắm. Bà rất giàu có, vì người ta trả tiền hơn giá tiền bà đòi hỏi mỗi lần coi bói, bởi bà nói quá hay. Tôi còn nhớ mãi lần ấy, người ta không cho tôi vào. Chỉ cho ở trong một phòng sát bên để chờ dì tôi. Dì tôi vừa vào khoảng 10 phút thì đi ra, giục tôi đi về. Tôi hỏi dì: “Ủa sao mau vây dì?”. Với nét mặt là lạ, đăm chiêu, dì nói: “Bà ta đuổi dì về!”
Bà thầy bói nói rằng:“Bà này không tin, bà đem theo trong túi bà cái gì đó?”. Cái gì đó mà bà ta nói, đó là sâu chuỗi Mân Côi, mà dì tôi luôn để trong túi, bất cứ nơi nào dì tôi đến. Nếu môn bói toán là một khoa học, thì hà cớ gì lại không coi bói cho dì, cho dù dì có xâu chuỗi bên mình!
Quyền lực ma quỷ đã bị ngăn cản vì xâu chuỗi đầy quyền phép của Mẹ Maria. Thêm một dấu hỏi nữa. Làm sao bà thầy bói biết dì tôi không tin, và biết dì tôi có mang chuỗi trong túi? Nếu chẳng phải satan biết được, thì ai vào đây?
Là người Công Giáo, đức tin để ở đâu mà lại tin vào bói toán? Bói toán nắm vận mạng mình hay sao? Tôi nghĩ thật buồn dùm cho Thiên Chúa. Ngài đã hy sinh cả Con Một mình để cứu nhân loại, tình yêu Chúa còn có thể thể hiện cách nào hơn nữa, để những người này tin vào sự quan phòng đầy yêu thương của Ngài?
Chúa đã chẳng nói rằng Người yêu thương ta như con ngươi mắt Chúa sao?: “Gặp thấy nó giữa miền hoang địa, giữa cảnh hỗn mang đầy tiếng hú rùng rợn, Chúa ấp ủ, Chúa lo dưỡng dục, luôn giữ gìn, chẳng khác nào con ngươi mắt Chúa” ( Đnl 32, 10)
Người biết ta khi ta đứng khi ta ngồi. Người lo cho chim trời, cho hoa huệ ngoài đồng, chã lẽ nào Chúa lại bỏ mặc chúng ta? (Mt 6, 26-31)
Dị đoan, bói toán, xem quẻ… tất cả những thứ này là tội phạm đến Điều Răn Thứ Nhất, là một tội trọng. Trong sách Giáo Lý Giáo Hội Công Giáo có ghi từng chữ một, rất rõ ràng.
Trong cuộc đời tôi, từ lúc trở về với Chúa, tôi cảm nghiệm rõ ràng từng chi tiết một, sự yêu thương săn sóc của Chúa và Mẹ Maria đối với tôi. Vì sao nhiều người không thấy điều đó trong cuộc đời họ? Bởi vì họ đã chọn cái gì khác, ai khác, thay vì chọn Chúa. Vì vậy Chúa không thể can thiệp trong đời sống của họ; Ngài luôn luôn tôn trọng sự tự do của chúng ta.
Còn ma quỷ? Nó có thể cho tôi tất cả những gì tôi đòi hỏi, nếu tôi tin nó, cũng có nghĩa là tôi chọn nó và từ bỏ Đấng Tạo Thành ra tôi. Phải, nó có thể cho tôi tất cả, tất cả, nhưng nó không thể cho tôi chỉ một thứ thôi. Đó là Thiên Đàng.
Vậy sự chọn lựa nơi chốn ở của linh hồn tôi tùy thuộc vào sự lựa chọn của tôi ngay khi còn ở thế gian này. Tôi sẽ ở đâu sau cái chết? Không cần phải đi xem quẻ, tôi cũng có thể nói ngay nơi chốn đó tùy thuộc vào lối sống của tôi khi còn ở trên dương thế này.
Lạy Chúa, nơi con chọn là Thiên Đàng, người con theo là chính Chúa.
Câu Thánh Vịnh này luôn ở trong tim con : « Lạy Chúa, dầu qua thung lũng âm u, con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng. Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm » (Tv 23, 4) Hỏi người đời làm chi tôi được?
Xin Mẹ Maria dẫn dắt con luôn bước đi trên con đường Chúa đã vạch sẵn cho con, đường dẫn đến hạnh phúc vĩnh cửu. Amen
GBW