Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Đêm tân hôn

Tác giả: 
Lm Hương Quất

 

 

Truyện ngắn nhân Mùa Cưới Phục Sinh

                       ĐÊM TÂN HÔN

 

    Trương Ai Nhiệm

     

- Kim Tuấn 100 (100.000đ) Đức Nhân 100… Bùi Dần 50, mẹ kiếp cái thằng chó đểu!

 

- Bùi Dần năm chục… mẹ kiếp cái thằng chó đểu!… Vợ vừa viết vào sổ, vừa lẩm nhẩm ra tiếng.

 

- Đừng viết câu đó vào, đọc thấy bực lắm- hắn cằn nhằn.

 

Mẹ kiếp, thằng Dần bây giờ mới lộ mặt là thằng chơi đểu. Lần trước cưới nó, ăn ở nhà thôi, mình đi nó năm chục rồi, lần này cưới mình mời ăn ở nhà hàng đàng hoàng, cả hai vợ chồng nó đi ăn thế mà trả lại đúng năm chục. Thằng chó này không chơi được!

 

- Biết chơi không đẹp, lần sau tránh nó ra. Năm ngoái 50 ngàn đồng có giá, năm nay lạm phát, chẳng bõ. Nếu tính vàng, thời đó năm chục tương đương một phân vàng, năm nay may ra già nửa phân, lại đi ăn đúp nữa… Mà thôi, em đùa cho vui, để em xoá. Anh đọc tiếp đi.

 

Hắn thò tay vào thùng tiền khua khua, moi tận đáy như tìm một điều may mắn - Anh Thái Dương ba trăm…

 

- Anh biết Thái Dương là ai không? “Sếp” của em ở công ty đó! Anh này chơi sộp lắm! Mặt vợ đầy vẻ tự hào.

 

- Chú Lục 150, chị Mai 100, Bác Ngọc 200… đột nhiên hắn ngưng đọc. Sự im lặng như làn giá lạnh làm buồng tân hôn chùng xuống.

 

- Anh đọc tiếp đi!, vợ giục !

 

Trong một phút… Có đến hơn một phút không thấy hắn đọc, vợ ngểnh đầu lên. Hắn vẫn nằm ngửa trên giường, nhìn chăm chăm vào tấm thiệp hồng, đôi mắt pha chút mơ tưởng xa xăm.

 

- Anh bị sao đấy? Em xem nào!

 

Vợ giựt tấm thiệp trên tay hắn - Bạn Dạ Thi 100… Dạ Thi?... Con nhỏ người yêu của anh dạo trước chứ gì. Nhỏ dễ thương hơn em sao không cưới ngừơi ta. Hèn nào… Vợ hơi bữu môi, hình như vợ hơi nghen !

 

- Khờ ạ, với anh em đẹp nhất, hoa khôi hoàn vũ cũng kém thua. Ừ, ngày trước- anh nghĩ bây giờ vẫn còn, nhỏ kết anh lắm, nhưng em mới thực chiếm chọn trái tim anh.

 

Nhìn vợ thẹn đỏ, sung sướng lâng lâng trước câu nói của mình, tự dưng hắn thấy ngượng, thấy thẹn vì lời nói dối…

 

 Sự thật thì… hắn còn yêu Dạ Thi, yêu lắm, nàng mới thực chiếm trọn trái tim hắn. Không lấy được nàng, hắn thấy mình bất hạnh nhất trên đời. Nàng là báu vật, là sức sống, là hạnh phúc của hắn. Bao năm, bao nhiêu công sức hắn đầu tư, với tất cả chân tình… Mỗi lần được nàng chấp nhận để hắn chiều chuộc, chỉ cần thấy nàng cười- nụ cười làm hắn mất hết giang san, hắn như muốn chao đảo, hắn thấy mình hạnh phúc quá chừng chừng. Hắn mãn nguyện vì được nàng đáp trả cân xứng, được trái tim của nàng. Nàng chưa bao giờ nói yêu hắn, nhưng hắn chẳng cần, con gái đang yêu- vả lại mối tình đầu khó nói thật bằng lời. Qua ánh mắt, qua cử điệu, thế là quá đủ cho hắn nhận ra nàng yêu hắn nhiều lắm, nhiều như hắn yêu nàng. Bằng chứng, nàng đã để cho hắn một lần ôm trong vòng tay, hôn trên đôi môi nồng thắm nhất hành tinh…

 

Đùng một cái nàng nổi giận, quay quắc lại 180 độ. “Anh là thằng điêu, giả dối. Tôi và anh chia tay, từ đây đừng gặp mặt tôi nữa!”- nàng đi vào phòng khóa trái cửa. Hắn như muốn gào thét, van xin… Chết rồi, bữa trước nàng đã thấy hắn chở con bồ, tình lắm!

 

Nhiều lần nhớ nàng quá, hắn xuống nhà, nàng tránh gặp ra mặt. Chỉ cần thấy bóng dáng nàng, hắn thấy nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ nhung, nhưng bao điều sắp sẵn muốn tỏ bày không được dịp tỏ bày làm hắn ưng ức trong tim lòng. Hắn dùng cách gởi thư thề thốt, giãi bày, quả quyết chỉ có nàng hắn mới yêu đích thực và duy nhất, hắn van xin nàng bình thường hoá mối quan hệ như xưa, nếu cần hắn sẽ đánh đổi tất cả để được có nàng…

 

Không biết nàng có đọc không ?

 

Những lời hắn tỏ bày qua thư và những gì hắn từng tâm sự với nàng đều rất chân thật, phát xuất trái tim của hắn, điều này có Trời Phật chứng giám… Nhưng nàng không phải Trời Phật, không thể thấu hiểu lòng thành khẩn của hắn. Một khi trái tim người con gái đã khép lại, đừng hy vọng mở lại được nữa! Hình như có thằng “chó đẻ” nào đó nói cho nàng biết mối quan hệ thân thiết của hắn với nhỏ bồ! Hắn thấy mình dại quá. Chính cái thằng “đàn ông” trong hắn đã hại hắn. Thằng đàn ông nào cũng thế, đã có được người mình yêu, vẫn thấy chưa đủ, vẫn muốn chinh phục toà đài mỹ nhân khác. Đùa thôi!... Thấy thêm con gái “si” mình, mất ăn mất ngủ vì mình… thế là thằng đàn ông thoả tính kiêu hãnh.

 

Hắn đào hoa lắm, ông trời cho hắn đẹp trai, cao lớn, nói chuyện dẻo ngọt hơn kẹo kéo. Mà con gái lại thích ngọt, mật ngọt bao giờ cũng dễ làm cho ruồi chết… Chỉ cần nói chuyện lần đầu là hắn đã chinh phục được cảm tình, lần hai lấy được lòng thương thương nhớ nhớ… Chỉ cần ba lần tấn công liên tiếp là hắn có thể khai mở con đường thẳng tiến vào trái tim. Với nàng thì hơi khó hơn một chút, nhưng hắn yêu nàng nhiều hơn cũng do cái “hơi khó” ấy. Tình yêu thật lúc nào cũng cần phải tôi luyện trong kiên nhẫn chịu đựng, thời gian trở thành sợi dây thun…. Thế mà !

 

Vợ đề nghị đổi ca, hắn viết còn vợ cầm thiệp xướng đọc.

 

- Phương Trang 100, Quang Trung 100, Thu Trân 100…  Huy Phong, a cái phong bì này cộm cộm, hơi dầy. Xem nào… Vợ rút ra một xập tiền toàn tờ 5.000đ. Một, hai… 75.000 đ, Anh chàng này dài dòng, rắc rối quá!

 

Hắn hơi chau mày, “75”- cha này chủ ý chơi khăm mình! Số 75 là số con dê lớn, ý bóng gió nói hắn là…“đại dê”…

 

Mà có phần thế thật, âu cũng là “mãnh lực” tất yếu thằng đàn ông nào chả có. Con trai là một kho xăng, luôn phừng phực; con gái là đuốc lửa, gần nhau nếu không cẩn thật, không trân trọng và giữ cho nhau, cháy là điều đương nhiên. Một khi đã cháy rụi, chẳng còn gì mà mất, thả cửa… Đêm tân hôn của hắn, nó nhàn nhạt làm sao ấy, chẳng còn linh thiêng, chẳng có gì cao đẹp, bỡ ngỡ như cái thủa đầu tiên khám phá. Thú thực, sau khi phần “con” trong hắn đươc no thỏa, tức khắc phần “người” trỗi dậy và hắn nhận ra cái sự nhàm chán, nhờn nhợt, kể cả coi thường con gái dễ dãi…

 

Có lẽ hắn nhớ đến nàng, người con gái đẹp ở mức tuyệt hảo, đoan trang, đức hạnh. Yêu nhau nhiều năm tháng, nhưng hắn mới chỉ, vâng, chỉ một lần duy nhất được ôm và hôn nàng- một kỷ niệm tuyệt vời ! Mỗi lúc gần nàng, hắn không dám đi qúa giới hạn-“đòi chứng minh tình yêu”- chiêu thức thằng đàn ông hay dùng để thoả mãn tính dục, vì  như thế không những nàng cương quyết từ chối, chắc chắn hắn sẽ còn mang trọng tội: xúc phạm tình yêu cao đẹp của nàng…. Con bồ thì khác, sẵn sàng đáp ứng, thậm chí còn đáp ứng ngoài mức đòi hỏi của hắn, vì nhỏ yêu hắn như điên, “chứng minh” không giới hạn. Trong thâm tâm, hắn “chơi” để cho biết thôi, bù lại cái phần thiếu mà nàng vì quá nề giáo chưa thể đáp ứng. Những lời hắn nói yêu thương mạnh bạo với con bồ- ngọt sớt và rất có hồn là do mỗi lần hắn nói là đang tưởng tượng nói chuyện, tỏ tình với nàng. Nhỏ bồ-và cả những người con gái khác cứ tưởng hắn thật lòng…

 

Chao ôi, Tình yêu kỳ lạ quá, hắn vẫn không quên, không thể quên được nàng. Ăn nằm bên vợ mà hắn không quên được người yêu. Giá mà vợ hắn là Dạ Thi, đêm tân hôn tuyệt biết dường nào, thiên đường biết dường nào, linh thiêng biết dường nào. Hôm sinh nhật nàng, hắn chết đứng khi thấy nàng đang cầm bó hồng trân trọng cắm bình, rồi một “thằng” từ nhà sau đi lên, thản nhiên như người nhà, thản nhiên như hắn đã từng thản nhiên vì quá thân quen...

 

Lẽ nào nàng rũ bỏ tình hắn?

 

Hắn vẫn tin nàng còn yêu, sự kiên nhẫn sẽ chứng minh lòng thành của hắn, tái chinh phục con tim hắn từng đường hoàng chiếm ngự…

 

Đã quá muộn rồi! Trái tim con gái không khác chiếc ly thủy tinh, đòi trân trọng và nâng niu, ấy thế mà hắn dại dột quá, đánh đổ. Ngày đau khổ và bất hạnh nhất đời hắn là lúc cầm thiệp hồng của nàng. Sao lại thế !.. Cả một bầu trời giông tố, tối đen sao chỉ nhắm riêng hắn nhào vào! Bây giờ hắn mới nếm đỉnh cao của thất tình, mới cảm nhận đáy cùng của sự cô đơn. Mất nàng, thế giới chẳng còn ý nghĩa gì hết, nhân loại chết cả rồi, chỉ mình hắn với hắn độc hành trên hành tinh…

 

Hắn đã ôm mặt khóc rưng rức !…

 

Cái nôi cuộc sống ngột ngạt quá, chán quá. Hắn thấy cô đơn quá !

 

Cô đơn là trạng thái thấy người ta “vô cảm” với mình, xã hội tính hoàn toàn bị tê liệt, phong tỏa, sự hiện diện của mình có hay không cũng chẳng làm cuộc sống hơn thiệt chi. Cô đơn, dễ làm người ta chán sống. Chán sống là một đòn bẩy đến tuyệt vọng, bế tắc. Tuyệt vọng và cái chết cách nhau bằng sợi chỉ mong manh… Cuộc đời lúc này- khi không còn nàng, hắn cảm thấy tuyệt vọng quá, đường hầm lữ khách trần gian thẳm sâu trong đen tối, và cuối đường hầm chẳng bao giờ có ánh sáng nữa.

 

Thế thì sống làm gì nữa!? Hắn nghĩ đến cái chết, hình dung sợi dây trần nhà sẽ kéo hắn thoát khỏi kiếp trầm luân. Nhưng hắn lại không dám ra tay tự tuyệt đời mình. Giá mà có chiếc xe nào thương “hôn” hắn- thời buổi tai nạn giao thông dễ thường xảy ra như cơm bữa- nhưng phải tông hắn một cú ra trò, dứt điểm,… Nơi chín suối hắn sã cám tạ bác tài biết chừng nào. 

 

Mất nàng, hắn lọt thỏm vào lỗ đen vũ trụ. Chẳng còn gì để hy vọng, hắn lại rơi vào trạng thái bất cần đời. Hắn như một người sắp chết đuối, chới với giữa đại dương và bám bất cứ vật gì khi tay chạm phải. Rồi được tin con bồ có thai, cần cưới để “chạy bầu” hắn chợt nhận thấy trách nhiệm làm cha, cần giữ thể diện cho hai bên cha mẹ. Đã đến lúc hắn cũng cần phải có gia đình, cần lấy vợ, nhất là cần có cái để “trả thù” nàng. Đấy, không có nàng, hắn vẫn sống được, vẫn có một mái gia đình như ai. Dù không có tình yêu với vợ, nhưng vợ cũng hơn nàng ở khía cạnh biết chiều hắn, nghề nghiệp cũng ổn định và mức lương “công nhân quý tộc” (làm văn phòng) cao hơn nàng… Hắn đồng ý cưới, nhắm mắt liều bước đưa chân, mặc cho con tạo đưa đẩy!

 

Hắn nằm kềnh ra giường, ngửa mặt bê thùng đựng tiền cưới có hình dạng trái tim xóc xóc, rồi ném ra góc nhà. Vợ soạn lại tiền cưới, phân loại rồi kẹp riêng từng trăm, từng triệu. Tính toán.

 

- Anh à, tiền giúp cứơi trừ đi tất cả chi phí, còn dư được mấy triệu, đủ để sắm cái tủ lạnh, chiếc máy giặt. Mai mình đi mua, anh ha!

 

Hắn lại thấy rõ thêm tính lười của vợ. Tủ lạnh, tốt thôi, nhưng máy giặt… May mẹ hắn không có ở đây. Nếu nghe được câu nói của nàng dâu, thể nào mẹ cũng phản đối, gán tội lười biếng. “Vợ chồng mới cưới, quần áo có là bao…, bày đặt mua sắm tốn kém. Tao đẻ 10 đứa con, mỗi ngày giặt giũ cả lô quần áo có chết chóc gì. Lao động tay chân càng tốt cho sức khoẻ. Máy móc hiện đại chỉ tổ cho quân lười biếng. Giặt giũ, tề ra nội trợ là bổn phận của đàn bà. Tiền giúp may còn dư chút đỉnh dồn lo mà làm vốn sau này. Mới về làm vợ đã có dấu hiệu biếng nhác… Không tốt đâu, con phải lưu ý dạy vợ ngay từ những buổi đầu, kẻo thành thói quen thì khổ cho con”- Hắn hình dung câu trả lời của mẹ.

 

“Mới làm vợ đã có dấu hiệu lười, biếng nhác việc tay chân, chẳng được như nàng…”. Nàng lại trở về sống động trong tâm trí hắn. Nhà nàng cũng thuộc vào hàng khá giả…. Có lần thấy nàng giặt giũ, hắn bảo nên kiếm cái máy cho đỡ vất vả, nàng bảo chưa cần… Nàng là con người tiếc kiệm, biết chi tiêu đúng nơi đúng chỗ. Thấy việc cần phải chi tiền, nàng sẽ không sợ tốn kém, nhưng nếu là lãng phí, lấy một đồng của nàng cũng khó. Mẫu nàng dâu lý tưởng cho mẹ, một người vợ hắn từng mơ ước…

 

Hắn cảm thấy mệt mỏi, ừ hứ cho qua, phó mặc cho vợ quyết định, rồi lăn ra ngủ.

 

@@@

 

Hắn giật mình tỉnh dậy, thấy khó chịu, người sốt nóng bừng bừng. Hắn cảm thấy dễ chịu, phía trên vầng trán. Lấy tay sờ lên trán, vợ đã trườm chiếc khăn lạnh từ lúc nào, chắc khi thấy hắn sốt cao. Xem đồng hồ, đã hơn 8 giờ sáng… Đêm qua hắn về nhà trong trạng thái say “quắc cần câu”, hình như còn nôn ói, tè bậy?! Hắn nhìn khắp phòng, thử tìm dấu chứng. Không thấy tì vết nào, nền nhà bóng sạch như mọi ngày, hơn mọi ngày. Hình như nhà mới lau lại…

 

Tiếng cửa mở, vợ hắn cầm tô cháo ngút khói, nặng nề bước vào, nhỏ nhẹ:

 

- Anh dậy rồi hả, trong người thấy đỡ chút nào chưa? Anh ăn bát cháo sường em mới nấu, rồi uống thuốc!

 

Hắn ngồi dậy khó nhọc, khi ngồi được cũng là lúc vợ đã đến ngồi trên mép giường. Vợ đề nghị: “Anh còn khó chịu, để em đút cháo cho !”.

 

Hắn như một đứa trẻ, để mặc vợ chăm sóc. Một cảm giác thật dễ chịu lan toả khắp người….

 

- Hôm nay em không đi làm à?

 

- Nãy em có điện cho sếp Dương, em xin nghỉ sanh trước vài tuần.

 

Câu trả lời của vợ, hắn biết không hẳn sự thật, chỉ là tế nhị dễ nghe. Hắn biết, vợ ham làm lắm, còn sức còn làm, làm đến ngày cận sanh mới chịu nghỉ, cái cớ vợ nghỉ là vì hắn đột nhiên sốt ốm, ở nhà để chăm sóc hắn. Hắn nhìn sàn nhà, lảng qua chuyện khác:

 

- Tối trước anh say, có ói, hình như cả đêm qua em dọn dẹp, lau chùi ?

 

- Anh ráng ăn hết bát cháo này, mẹ bảo người ốm ăn cháo cho dễ tiêu, chóng lành bệnh. Thuốc em đã mua để sẵn trên bàn, ngay chân đèn ngủ, ăn xong anh nhớ tự lấy uống nhé.

 

Vợ không trả lời câu hắn hỏi, ý nhị lái sang vấn đề khác…

 

Hắn chợt khám phá vợ mình vẫn có những đức tính thật tuyệt, hơn nàng. Vì hắn mà vợ đêm hôm vất vả, không một lời than thở, kêu ca… Bầu trời vẫn đẹp sao, hàng ngàn ngôi sao nhấp nháy sinh động! Thế mà bấy lâu nay hắn không nhìn rộng ra, chỉ băm băm vào một sao-là nàng, để khi sao nàng mất hắn thấy bầu trời chỉ toàn đen tối, sụp đổ. Bấy lâu nay hắn chỉ nhìn vào vùng tối của vợ, quên bảnh đi vùng tươi sáng…

 

Hắn cần phải thay đổi lối nhìn, để thấy đời đẹp, đáng sống; để thấy vợ mình dễ thương hơn.

 

Ở đời người hạnh phúc và bất hạnh không khác nhau, chỉ hơn nhau cái nhìn lạc quan. Người lạc quan hơn người bi quan ở chỗ, cũng một sự kiện, một vấn đề nhưng lạc quan luôn nhìn thấy cái được, cái còn để tận hưởng, trân trọng; người bi quan chi toàn thấy cái mất, cái tiêu cực.

 

- Em ngủ đi để có sức khỏe lo cho con chúng ta. Cả đêm qua chắc em chẳng được chợp mắt mấy lúc. Con chúng ta sắp chào đời, em phải có trách nhiệm giữ gìn sức khoẻ.

 

“Con chúng ta”- hắn có cảm giác tuyệt vời của người sắp được làm cha. Hắn nhìn vợ, lần đầu tiên hắn thấy vợ dễ thương. Lần đầu tiên hắn nói lời cảm động từ đáy lòng thật !

 

Tự dưng hắn biết ơn chiếc máy máy giặt quá!  

 

Trương Ái Nhiệm