Ghét, thương, và giáo dục
GHÉT - THƯƠNG VÀ GIÁO DỤC
Tớ phóng con ngựa sắt vào đường làng còn nguyên mùi đất (chưa bê tông hóa), ngang qua một trường học xây cấp 4, tầm trưa.
Bỗng thấy âm vang tiếng lạ, có âm hưởng khí độc trước cổng trường...
Hai đứa trẻ trai tuổi Học sinh tiểu học, đang đu chơi bờ thanh sắt rào cổng trường...
Một Em da đen cháy nắng, có nét người Dân tộc thiểu số.
Một Em ra vàng, sáng hơn, đúng chuẩn người Kinh như tớ.
Hai Bạn nhỏ vừa đu tường, vừa hát đối đồng dao 'tao ghét...'
- Tao ghét đứa nào da đen như đít nồi.
- Tao ghét đứa nào da vàng như chó nướng nhăn răng.
- Tao ghét đứa nào bố tên M. có bộ râu dài bẩn thỉu
- Tao ghét đứa nào có mẹ miệng hô mắt hí xấu xí...
...
Và hình như độ ghét có độ tăng, rồi lên cao trào, thấy có sự bực bội, nộ ngôn- nộ khí...
Cứ cái đà 'ghét' thế này có lúc thành tức- hận- căm thù và... choảng nhau thì khốn.
Tớ ra, cũng 'hùa' đồng dao:
- Chú thương đứa nào không ghét người ta, học giỏi hiếu thảo.
Có lẽ hai Bạn nhỏ đang đợi người nhà đón, giật mình, quay lại, đồng... dễ thương:
- Con chào chú!
Tớ tặng Bạn nhỏ cây kẹo mút mừng Tết Nhi đồng (Trung Thu) và đề nghị thi hát Đồng dao, chỉ đổi chút xíu, thay 'ghét' thành 'Thương'
Thế là cổng trường có đề 'trăm năm trồng người' đang âm vang 'ghét' thành 'Thương' rộn vang hơn:
‘Tao Thương... Tao Thương...’
(Thương cả những cái hạn chế của người khác).
...
Cuộc đời cũng thế, đôi khi chỉ cần thay đổi một chút, nếu đúng trọng tâm càng tốt thì cuộc đời sẽ khác, tươi vui hơn, đáng sống hơn.
(Bật mí: Để bạn tránh...ngộ nhận, hai Bạn nhỏ trong chuyện ở trong... mơ nhé !)
Lm. Đaminh Hương Quất
- Tổng Hơp: