Chuỗi Mân Côi
*CHUỖI MÂN CÔI & Đời con*
Ngay từ lúc mới sinh,
Trong đêm vắng một mình,
Ngồi bên con an giấc,
Mẹ nhè nhẹ lời Kinh.
Ngày tháng nằm trong nôi,
Con chưa hiểu được lời,
Tiếng Kinh ru ngày ấy,
Đem dấu ấn vào đời.
Đến khi con lớn lên,
Vọng tiếng chuông êm đềm,
Đôi chân chim nhỏ bé,
Theo mẹ buổi Kinh chiều.
Bước vào tuổi trưởng thành,
Vào đời để mưu sinh,
Con lên đường vội vã,
Trong lời Kinh độc hành.
Khi đến tuổi biết yêu,
Tâm hồn thấy cô liêu,
‘ Kính Mừng ‘ sao lẻ bóng,
‘ Thánh Maria ‘ ấm cúng nhiều.
Con khoác áo chiến chinh,
Giã từ tuổi thư sinh,
Quê Hương trùm lửa khói,
Vang dậy tiếng cầu Kinh.
Đeo ba-lô lên đàng,
Trong gói nhẹ hành trang,
Con mang theo ‘Hộ Mệnh’,
Mân Côi Chuỗi Ngọc Vàng.
Ôi cuôc sống đao binh,
Cận kề với tử sinh,
Con nguyện Kinh cầu khấn,
Cho Đất Nước thanh bình.
Hòa bình nào thấy đâu ?
Những tháng năm đọa đầy,
Trong ngục tù Cộng sản,
Giọt lệ nhỏ Kinh cầu.
Hoàng hôn gác đầu non,
Thân con đã mỏi mòn,
Dâng lời Kinh ước nguyện,
Tổ Quốc và hồn con.
Đêm đêm ngồi lặng bên đèn,
Phù du cuộc sống bon chen với người,
Bao năm trôi nổi một đời,
Câu Kinh sám hối, nghẹn lời ăn năn.
ĐINH VĂN TIẾN HÙNG
*Truyện dẫn chứng Kinh Mân côi đã cứu gia đình trong mùa đại dịch.
Chuỗi KInh Nhiệm Mầu
(Phạm Trung & Ca đoàn Thiên Thanh)
Gởi đến quý vị bài trích từ "home pape" của cha Quang Uy.
Sống tại Trung Quốc. Chị rất đẹp, xuất thân từ gia đình Công Giáo rất đạo đức. Còn gia đình chồng của chị thì hoàn toàn ngược lại. Họ rất ghét đạo Công Giáo. Chị đã tâm sự với người chị ruột của mình là chị Mary Lưu và chị Lưu đã kể lại đầu đuôi câu chuyện này…
Thời gian mới về nhà chồng, chị đã bị gia đình chồng ném bỏ tất cả các tượng ảnh mà chị đã mang theo, ngăn cấm không cho chị được cầu nguyện, không được đến nhà thờ, và không được làm dấu thánh trước khi ăn cơm. Thậm chí không cho chị đi lại hoặc tiếp xúc với người đạo Công Giáo luôn.
Cuộc sống vật chất thì chồng và gia đình chồng của chị không để cho chị thiếu thốn bao giờ, nhưng chị và những đứa con của chị không được sống Đức Tin. Đó là niềm đau khổ nhất của chị. Dù được sống trong gia đình giàu có thì chị vẫn không cảm thấy hạnh phúc và bình an.
Thế nhưng mười mấy năm nay chị vẫn âm thầm cầu nguyện với Chúa, tâm sự với Đức Mẹ mỗi ngày. Chị thường lén lút làm dấu và xin Chúa ban phép lành cho bữa ăn. Chưa ngày nào chị bỏ những thói quen đó, dù rất khó khăn và không đúng giờ giấc.
“Lạy Chúa, lạy Mẹ Maria ! Xin Chúa và Mẹ tha thứ cho đứa con tội lỗi này. Con nhu nhược. Con yếu đuối quá phải không Chúa, Mẹ ? Nhưng con hoàn toàn bất lực rồi Chúa, Mẹ ơi. Chỉ một mình con nơi xứ người nên con cô độc lắm. Con không dám chống đối với gia đình chồng của con bề ngoài. Họ quá độc ác và hung dữ mỗi khi con nhắc đến Chúa. Những lúc đó họ sẽ chửi bới và có thể đánh đập con luôn. Họ nhục mạ con. Họ xúc phạm đến Chúa của con. Con đau lắm. Như Chúa cũng đã biết đó, có một số người Trung Quốc hàng xóm ở đây họ thương yêu con nhiều lắm. Họ cũng là những người Công Giáo hiền lành, tốt bụng, đạo đức, và dễ mến. Họ cũng muốn giúp đỡ và dẫn dắt con đến Nhà Thờ, nhưng cuối cùng thì họ cũng bất lực trước sự kiêu căng và thế lực mạnh mẽ của gia đình chồng con…”
Chị kể là có rất nhiều lần chị phải trốn vào phòng tắm rồi vừa tắm vừa lần hạt Mai Khôi. Bộ tràng hạt duy nhất mà chị giấu được trong túi áo, nên không bị gia đình chồng phát hiện.
Cuộc sống của chị cứ như vậy kéo dài mười mấy năm qua. Cũng nhiều lần chị bị chửi hoặc lãnh vài cái bạt tai vì lén dạy con cái của chị đọc kinh và cầu nguyện bằng tiếng Việt. Chị nghĩ đọc kinh bằng tiếng Việt thì họ không hiểu, nhưng cuối cùng thì chị đã thất bại. Chị chỉ còn nghĩ ra cách là luôn tự lén lút làm Dấu Thánh Giá thay cho con cái của chị, và thầm xin lỗi Chúa.
Rồi đại dịch Coronavirus xảy ra. Gia đình và bà con bên chồng của chị có rất nhiều người bị bệnh. Một số người đã chết. Một số thì bị đem đi cách ly. Khủng hoảng kinh hoàng tràn ngập trong gia đình nhà chồng. Giờ đây mọi người mới thấy tuyệt vọng. Bởi tiền tài và địa vị của họ bỗng trở thành vô giá trị. Họ hàng, láng giềng xung quanh đều xa lánh. Trong nhà gồm có bố, mẹ, hai gia đình người em chồng, chồng chị, và cả những đứa con của chị đều nằm la liệt vì bị ho và sốt. Người duy nhất trong nhà vẫn khỏe mạnh để lo cho gia đình, không ai khác đó chính là chị.
Trong cơn khủng hoảng này chị không còn biết sợ gia đình chồng nữa. Bởi chị nghĩ, bây giờ chỉ có Chúa mới cứu được gia đình của chị nữa mà thôi. Hơn nữa họ đang bệnh nặng nên không ai còn sức để mà chửi chị đâu !
Chị đã lấy hai khúc cây cột lại với nhau để làm cây Thánh Giá, rồi treo lên tường. Sau đó chị mạnh dạn đưa bộ tràng hạt mà chị đã giấu giếm hơn mười năm qua ra. Chị cố lấy hết can đảm để ngồi trước “Bàn Thờ” nơi có mặt mọi người rồi chị bắt đầu lần hạt, và cầu nguyện. Lúc đó bà mẹ chồng và người em chồng của chị tỏ thái độ rất khó chịu, còn những người khác thì im lặng mà không nói gì.
Trong khi chị đang cầu nguyện thì một số cảnh sát đến trước nhà chị. Có lẽ ai đó đã báo cáo gia đình của chị có nhiều bị sốt, nên họ đến bắt đi cách ly. Ai cũng tự biết là nếu bị đưa đi cách ly thì chỉ có hai phần sống sót, tám phần còn lại là chết chắc. Bởi một số người trong bà con bên chồng của chị đã bị đem đi cách ly, và không có ngày trở lại.
Lúc này mọi người trong nhà hốt hoảng, nhốn nháo. Nhất là bà mẹ chồng và người em dâu của chị gào khóc trong sợ hãi. Những khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu khi nghe tiếng chuông và tiếng gọi ra lệnh mở cửa của cảnh sát trang bị bảo hộ, cùng chiếc xe chở người đi cách ly đang đậu trước nhà.
Chợt mọi người trong nhà đều nhìn chị như cầu cứu. Họ đã bất lực hoàn toàn rồi. Trên tay chị vẫn đang cầm tràng hạt để cầu nguyện cho gia đình của chị được bình an.
Chợt trong đầu của chị nảy ra một ý nghĩ rất nhanh. Chị nói lớn: “Cả nhà kéo khẩu trang đeo kín miệng lại, và ngồi xuống như đang đọc kinh và cầu nguyện. Nhanh lên, không thì sẽ không còn kịp nữa rồi.”
Nghe đến đó thì mọi người trong nhà, không trừ một ai, tất cả đều nghe theo lời của chị rồi quỳ xuống trước “Bàn Thờ”. Họ lẫm bẩm như là đang đọc kinh dù chẳng thuộc kinh nào.. Riêng hai đứa con của chị thì tự nhiên vừa khóc vừa đọc lớn Kinh Kính Mừng bằng tiếng Việt mà chị đã lén lút dạy cho các cháu đọc trước đây.
Những người ở ngoài cổng như đang muốn đập phá để vào nhà chị. Tiếng gọi và đập cửa càng mạnh hơn. Chị thì bình tĩnh nhẹ nhàng đi lại mở cửa, trong sự hồi hộp và nín thở của mọi người trong gia đình.
Khi mở cửa chị cố ý để cho cảnh sát thấy bộ tràng hạt mà chị đang cầm trên tay, để họ biết là gia đình chị đang giờ cầu nguyện. Chị hy vọng họ sẽ rời khỏi, nhưng chị đã sai.. Họ nhất định đi vào nhà và nói: “Chúng tôi được lệnh đến đây để đo nhiệt độ cho mọi người trong gia đình của chị. Nếu ai bị sốt thì chúng tôi phải đem đi cách ly và chữa bệnh cho họ. Để giữ an toàn cho những người còn lại, và an toàn cho đất nước chúng ta.”
Tới giờ phút này hai chân của chị run cầm cập. Chị nghĩ đến hai đứa con, chồng, và mọi người trong gia đình chồng của chị đều đang bị sốt rất cao, ho, và đau cổ họng nữa. Chị lấy hết can đảm nói với họ: “Gia đình chúng tôi mọi người đều khỏe. Chúng tôi đang cầu nguyện”.
Mặc chị nói, họ vẫn phải thi hành nhiệm vụ. Họ bắt tất cả mọi người đứng lên, cách xa họ năm bước chân. Rồi họ lần lượt gọi từng người lại đo nhiệt độ. Cả nhà như nín thở. Riêng chị vẫn lần hạt trong sự sợ hãi, hồi hộp, và lo lắng tột độ.
Khi đo xong thì họ nói với gia đình chị. “Mọi người phải cẩn thận giữ như vậy, và không nên ra khỏi nhà.” Rồi họ chào ra về.
Trước khi bước ra khỏi cửa, một người cảnh sát ánh mắt hiền lành quay lại nhìn chị và nói một câu: “Tốt, tốt, rất tốt cho sự đọc kinh và cầu nguyện bây giờ. Có lẽ nhờ vậy mà gia đình của chị đều khỏe mạnh. Chứ không ai bị sốt như chúng tôi đã được nghe báo cáo”.
Họ vừa bước chân ra khỏi nhà thì mọi người đều òa lên khóc. Không ai hiểu vì sao mà máy đo nhiệt độ lại báo không có ai bị sốt cả. Trong khi thực sự cả nhà đang bị sốt cao kia mà. Mấy người trong gia đình nói với nhau: “Chắc là máy bị hư, hoặc bị hết pin v.v…” Còn đối với chị, thì đây là một phép lạ. Là một hồng ân mà Chúa đã ban tặng cho chị.
Tạ ơn Chúa. Chuyện đó đã xảy ra hơn một tháng nay rồi. Mọi người trong gia đình chồng của chị đã khỏe lại. Kể từ hôm đó tới giờ họ không hề cấm cản việc chị cầu nguyện nữa. Cây Thánh Giá chị làm tạm, nay đã được chồng của chị thay vào một cây Thánh Giá khác rất đẹp. Chị đã công khai treo bộ tràng hạt bên dưới cạnh cây Thánh Giá, mà không ai nói gì. Thỉnh thoảng chị lại thấy, hầu như là mỗi người trong gia đình chồng của chị, đặc biệt là bà mẹ chồng mỗi khi đi qua thì kín đáo cúi đầu nhẹ trước cây Thánh Giá, miệng lẩm bẩm cầu nguyện gì đó mà chị không nghe rõ.
Chồng của chị cũng đã đồng ý sẽ cho hai đứa con của chị được rửa tội và theo đạo.
Nói đến đây thì cả chị và tôi ( Mary Lưu ) đều nghẹn ngào nói không nên lời. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má. Trong lòng mỗi người đều thầm Tạ Ơn Chúa, và cảm ơn Mẹ Maria.. Nếu không có Chúa và Mẹ Maria, thì chúng con mãi mãi sẽ không biết nương tựa vào đâu.
Xin Cùng Cảm Tạ "Chuỗi Kinh Nhiệm Mầu"
Phạm Trung
- Thể loại khác: