Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Tránh lãng phí

Tác giả: 
Giuse Việt, O.Carm.

 

 

Tránh lãng phí

 

YYYYYYY

 

“Nào, con ngồi xuống đây ăn cơm với ngoại trước khi lên đường!”

Ngoại âu yếm, từ tốn mời cháu. Chuyến bay tối nay sẽ đưa Hy đi đến một nơi xa, một nơi Hy chỉ mới nghe nói đến và thêu dệt những ước mơ.

Từ nhỏ, Hy được sống với ngoại. Ngoại giống như người mẹ thứ hai. Bây giờ Hy sắp lên đường để thực hiện những ước mơ ấy.

“Đây là các món ăn con thích nhất bao năm qua. Ngoại nấu cho con. Con ăn thật no để lên đường vì chuyến đi này dài lắm đó con.”

“Dạ.”

“Sau khi lên đường con chỉ có một mình, mọi sự phải dựa vào bản lĩnh của con! Tuy con còn trẻ tuổi nhưng ngoại tin con sẽ thực hiện được những điều con mơ ước.”

 

“Dạ. Ngoại an tâm vì chỗ con sẽ đến nghe nói cũng tốt lắm ngoại à!”

 

“Năm nay ngoại cũng đã thất thập cổ lai hi.” Ngoại trầm xuống chút. “Không biết khi con về thăm quê nhà, ngoại có còn sống để đón con và nấu những món này cho con không?” Mắt ngoại rươm rướm.

 

“Ngoại đừng suy nghĩ nhiều. Con sẽ trở về và ngoại vẫn khỏe mà!” Hy vừa trấn an vừa cảm thấy sợ điều ngoại vừa nói. Thương ngoại quá! Ngoại gạt vội dòng lệ mới chực tuôn trào thêm.

 

“Ngoại xin lỗi, ngoại không nên như thế trước lúc con đi. Ừa, mình cứ tin tưởng và phó thác cho Trời Cao, con nhỉ! À, nhà mình nghèo, ngoại không có gì nhiều cho con. Chỉ có bữa cơm quen thuộc này. Chết, tí nữa ngoại quên. Ngoại có một món quà nhỏ để gửi con làm hành trang vào đời.” Ngoại vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một phong bì.

 

“Không, ngoại cực khổ bấy lâu mới dành dụm được chút ít, ngoại để chăm lo cho mình khi con không ở bên cạnh. Con không nhận đâu. Con tự lo cho mình được. Ngoại yên tâm nhé ngoại.”

 

“Con ngoan, đây không phải là tiền. Khi nào con sang đến nơi, con mở ra xem.” Ngoại âu yếm nựng má và vuốt tóc người cháu cưng.

 

YYYYYYY

 

Chuyến bay đêm chuẩn bị cất cánh. Hy nhớ ngoại. Khóc.

 

Không biết bây giờ ngoại đang làm gì? Chắc ngoại cũng đang khóc vì thương nhớ cháu. Nghẹn. Nghe nhói trong tim.

 

Muốn bóc phong bì kia ra xem trong đó có gì. Nhưng ngoại dặn là qua đến nơi rồi mới mở ra, còn đêm nay thì Hy cần ngủ ngon trong chuyến bay. Nghe lời ngoại, Hy nhắm mắt cầu nguyện rồi thiếp đi vì mấy đêm rồi cũng không ngủ được.

 

YYYYYYY

Ngày mai, Hy bắt đầu cuộc sống nơi vùng đất mới, có những điều lắng lo trộn lẫn hào hứng. Một chặng đường mới đang mở ra.

 

Đêm nay, Hy nhớ ngoại thật nhiều. Bây giờ ngoại đang thế nào? Chợt Hy nhớ đến phong bì ngoại đưa. Hy vội vàng tìm trong túi xách và bóc ra. Trong phong bì là một bức thư do chính bàn tay ngoại viết, bàn tay đã bao năm giãi dầu mưa nắng để nuôi nấng dưỡng dục Hy. Những dòng chữ nghiêng ngả chẳng đều hàng như cuộc đời thăng trầm của ngoại, nhưng chúng lại vững chắc đến lạ thường như cây cổ thụ rễ cắm sâu xuống lòng đất mẹ. Bức thư viết thế này:

 

Cháu yêu của ngoại!

Con đang từng bước đi vào cuộc đời. Bao năm qua, được chăm sóc và chứng kiến con lớn lên rồi trưởng thành, ngoại hạnh phúc và tự hào về con. Ngoại tin con sẽ vững vàng chỉ sau một thời gian. Những điều con đang đọc là đúc kết kinh nghiệm cuộc đời bôn ba của ngoại. Con đọc nó như đang nói chuyện với ngoại nhé con.

 

Con thương, con sẽ làm việc, xoay sở tích góp cho mình những gì con mong ước để thành công và hạnh phúc. Có những thứ con đạt được và cũng có những thứ con sẽ không đạt được. Điều này là bình thường. Con biết không, ngoại đã bôn ba mấy chục năm mới hiểu được rằng không nhất thiết phải có tất cả những điều mình muốn thì mới hạnh phúc. Quan trọng là biết thế nào là đủ và dừng lại để trân trọng những gì mình đang có trong tay.

 

Đọc đến đây, Hy thấy thương ngoại ghê! Cũng lạ, mặc dù nhìn ở ngoài vào, ngoại có vẻ là nghèo nàn vật chất nhưng ngoại lại rất bình thản tự tại. Ngoại không để cho hoàn cảnh bên ngoài giật mất hạnh phúc bên trong.

 

Con ơi, có được thêm điều gì trong cuộc sống thì tạ ơn Trời Cao. Nếu không có được điều gì đó thì cũng tạ ơn Trời Cao vì biết đâu như thế sẽ tốt hơn. Con biết không, mấy năm về trước khi con còn nhỏ, có một lần ngoại nghe con nói một câu nói chứa đựng nhiều khôn ngoan: “Nếu ta không có những gì ta yêu thì hãy yêu những gì ta có.” Con có trí nhớ tốt, hẳn con còn nhớ thời gian ấy ngoại gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng chính nhờ nghe được câu nói từ cháu ngoan mà ngoại hồi tâm và nhận ra những chìa khóa quan trọng của hạnh phúc. Con à, trong thư này ngoại muốn cảm ơn con về câu nói đúng lúc ấy và ngoại cũng muốn chia sẻ với con một vài điều mà ngoại đã khám phá ra để sống đầy câu nói ấy. Khám phá đơn sơ của ngoại chỉ gói trọn trong ba chữ thôi: “tránh lãng phí”.

 

Hy dừng lại để suy nghĩ. Ngoại viết thư cho Hy như một người bạn. Đây là lần đầu tiên Hy được đọc thư ngoại viết riêng cho mình. Không ngờ ngoại khiêm nhường và trẻ trung thiệt. “Chống lãng phí” gì đây? Hy đang nghèo lắm, có gì để mà lãng phí chứ? Đọc tiếp thư của ngoại.

 

Con thương, có nhiều loại giàu – nghèo khác nhau. Sự giàu-nghèo vật chất thường dễ biểu hiện ra ngoài trong khi sự giàu-nghèo tinh thần thì ẩn kín hơn, nhưng điều ẩn sâu bên trong mới là cái gốc quyết định cho hạnh phúc. Bình thường mà nói, con người ta khi sinh ra thì đã được Đấng Tạo Hóa phú bẩm cho sự giàu có sung túc về tinh thần để có thể đạt được hạnh phúc. Vấn đề là người ta có biết dành thời gian để chiêm ngắm kho báu trong mình và quý trọng sử dụng nó hiệu quả hay không thôi. Không biết mình đang có kho báu để tận hưởng là một lãng phí đáng tiếc, phải không con?! Bây giờ con cùng ngoại lấy một số ví dụ thực tế nhé. Có những điều cần phải trải qua kinh nghiệm và có một đời sống nội tâm sâu thì mới hiểu hết được.

 

Ngoại nói đúng lắm. Điều may mắn cho những người trẻ là họ được học hỏi nhiều kinh nghiệm quý báu của người đi trước mà không nhất thiết phải tốn phí thời gian và sức lực. Hy thầm cảm ơn ngoại rồi đọc tiếp.

 

Khi một ai đó thành công, không chúc mừng họ là lãng phí một cơ hội để sống đẹp.

Gặp một người đau yếu, không thăm hỏi hay chia sẻ một ánh mắt cảm thương là lãng phí khả năng liên đới.

Khi nhận được một tin vui, không hòa mình vào tin vui ấy là lãng phí một nụ cười khoan nhân.

Lúc gặp khó khăn, không biết chủ động dựa vào Đấng Yêu Thương và sống tinh thần phó thác là lãng phí về sức mạnh.

 

Khi kẹt xe, chỉ nhìn đồng hồ rồi nóng nảy bực bội thay vì hát lên một khúc nhạc yêu thích hay nghĩ về một kỉ niệm thân thương là đang lãng phí thời gian.

 

Khi buồn sầu nặng trĩu, không chạy đến với Đấng Yêu Thương để tâm sự mà lại ngồi đó ủ rũ, tự ti mặc cảm, tự trách,… là lãng phí cơ hội để giải tỏa áp lực dồn nén bên trong.

Khi ai đó làm một điều gì đó dù rất nhỏ cho mình, không biết cảm ơn là lãng phí phép lịch sự căn bản của nhiều năm ăn học.

Khi làm ai mất lòng mà không xin lỗi là lãng phí nét đẹp khiêm nhường.

Lúc có xích mích bất hòa mà cứ tiếp tục giam hãm mình trong sự khó chịu thay vì chủ động lên tiếng để hòa giải là lãng phí cơ hội được thanh thản nội tâm.

Gặp một dịp đặc biệt (sinh nhật, lễ, tết,…) mà không trao gửi một cử chỉ thân tình (tặng hoa, nhắn tin, gọi điện chúc mừng, …) khi có điều kiện là lãng phí cơ hội thuận tiện của liên đới.

Quyết định trong lúc đang mất cân bằng, đầu óc rối rắm thì dễ mắc sai lầm và lãng phí thêm năng lượng đã hao tổn.

Níu kéo quá khứ tiêu cực là lãng phí cơ hội tự do.

Sống trước tương lai (là điều chưa chắc chắn) là đang ảo tưởng và lãng phí hiện tại.

Khi cần giúp đỡ của người khác mà cứ ngại ngần đơn thương độc mã là dại dột lãng phí nguồn trợ lực tự nhiên mà Đấng Tạo Hóa đã có ý đặt để trong trời đất.

Cố đuổi theo điều ngoài tầm tay là lãng phí thời gian và sức lực.

Để cho mình bực bội vì một lời nói gió thoảng mây bay là lãng phí sự bình an quý giá.

 

Không chủ động buông xả những ràng buộc, giải tỏa những dồn nén trong lòng một cách tích cực hướng lên sự sống là lãng phí sức lực có hạn của mình và chưa biết thương mình.

 

Không chủ động sắp xếp công ăn việc làm để có thời gian nghỉ ngơi thư giãn là lãng phí sự cân bằng cần thiết của đời người.

 

Khi lòng trĩu nặng mà lại để mình tiếp xúc với những thứ kéo tâm trạng mình đi xuống thêm là sai phương pháp và lãng phí kinh nghiệm đã gặt hái được trong cuộc sống.

 

Làm tốt đủ thứ việc mà thiếu phần cầu nguyện là tự tạo lối sống nông cạn và lãng phí nguồn dưỡng khí ích lợi cho tâm hồn.

 

Nhớ rất nhiều thứ chóng qua mà quên mất sự hiện diện không bao giờ ngưng nghỉ của Đấng Yêu Thương là lãng phí đáng tiếc nhất của đời người.

Hy yêu của ngoại, ngoại tin rằng con sẽ khôn ngoan dùng những kho báu bên trong mà Đấng Tạo Hóa đã thương ban và sẽ không lãng phí những hồng ân quý giá. Con sẽ còn khám phá thêm những kinh nghiệm mới lạ trong hành trình cuộc sống. Dù ở đâu làm gì, ngoại cầu chúc Hy của ngoại luôn giữ cho lòng đầy yêu thương và trang điểm cho mình bằng chân-thiện-mỹ, con nhé! Con là niềm vui, hạnh phúc và tự hào của ngoại.

 

Ngoại ôm hôn con!

Ngoại của con

 

Có giọt nước nóng ấm ở khóe mắt Hy khẽ lăn nhẹ. Là người biết trân quý ân tình của người khác, Hy đọc lại lá thư lần nữa để hiểu rõ và cảm nghiệm sâu hơn. Chắc chắn Hy sẽ còn đọc nhiều lần nữa trong cuộc sống. Ngước mắt lên trời cao, Hy khẽ dâng lời tạ ơn Đấng Yêu Thương, cầu nguyện cho ngoại và đặt một nụ hôn nhẹ lên lá thư. Ngoại tuy xa mà không cách. Trong lòng Hy cảm thấy ngoại thật gần, thật thương. Đúng là khi ở trong Ngài thì không bao giờ có khoảng cách. Ấm áp lạ! Có những điều xem ra rất bình thường nhưng lại vô cùng kì diệu.

 

“Ngoại ơi, ngoại hãy yên tâm. Con hứa sẽ sống hạnh phúc trong bất cứ hoàn cảnh nào.” Hy thầm thĩ với ngoại trong tim. Đứng lên, Hy cất bước đi tiếp cuộc hành trình trong tự tin và phó thác.

 

Giuse Việt, O.Carm.

--- 12A+V0312 ---