Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Thụ tinh Thiên Tạo

Tác giả: 
Lm Dương Trung Tín

Chúa Nhật IV Mùng Vọng

“Thụ tinh Thiên Tạo”

 

“Theo lệnh của Thiên Chúa, Đấng hằng có đời đời, Mầu Nhiệm này được thông báo cho muôn dân biết, đêt họ tin mà vâng phục Thiên Chúa”(Rm 16,26).

 

Mầu nhiệm được thông báo đó là Mầu nhiệm gì ? Đó là mầu nhiệm TIN MỪNG. Theo thánh Phao-lô, “Tin Mừng đó mặc khải mầu nhiệm vốn được giữ kín từ ngàn xưa, nhưng nay được biểu lộ”(x.Rm16,25). Nói gần nói xa chẳng qua nói thật. Mầu nhiệm đó là mầu nhiệm “Thiên Chúa làm người”.

 

Khi A-đam và E-và phạm tội trái lệnh Chúa mà ăn trái cấm, Thiên Chúa đã hứa sẽ ban Đấng Cứu Độ khi nói: “Ta sẽ gây mối thù giữa mi và người đàn bà; giữa dòng giống mi và dòng giống người ấy. Dòng giống đó sẽ đạp nát đầu mi và mi sẽ cắn vào gót nó”(x. St 3,15). Đó là kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa.

 

Kế hoạch này được giữ kín và được các Tổ Phụ âm thầm chờ đợi và các Ngôn Sứ loan báo cách bí nhiệm. Và đến thời Đức Ma-ri-a, kế hoạch đó đã bắt đầu được tỏ lộ, khi Sứ Thần Gabriel đến truyền tin cho Đức Ma-ri-a : “Này Bà sẽ thụ thai, sinh hạ một con trai và đặt tên là Giê-su. Người sẽ nên cao cả và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua Đa-vít, tổ tiên Người và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận”(x.Lc 1,31-33). “Dòng giống” đó chính là Đức Giê-su và người “đàn bà” đó chính là Đức Ma-ri-a.

 

Thai Nhi Giê-su đó không do con người mà do Thánh Thần: “Thánh Thần sẽ ngự xuống trên Bà và quyền năng Đấng Tối Cao sẽ tỏa bóng trên Bà. Vì thế, Đấng Thánh sắp sinh ra sẽ được gọi là Con Thiên Chúa”(x.Lc1,35). Con Người đó vừa là con người vừa là con Thiên Chúa. Là con người, vì được Đức Ma-ri-a cưu mang; là con Thiên Chúa, vì bởi Thánh Thần.

 

Thế nhưng việc đó có thể làm được chăng ? Chính Đức Ma-ri-a đã nói: “Việc đó xảy ra thế nào được, vì tôi không biết đến việc vợ chồng”(x.Lc1,34). Quả thực, đối với con người thì không thể được. Trên đời này, có ai một mình mà sinh được con bao giờ. Một mình người nữ, một mình người nam hay cặp đồng tính nam hoặc nữ đều không thể sinh con được. Phải có người nam kết hợp với người nữ mới có thể sinh con được. Dù có thụ tinh nhận tạo đi nữa thì cũng phải có tinh trùng của người nam kết hợp với trứng của người nữ.

 

Dù vậy, điều đó không thể không đối với Thiên Chúa, vì “Đối với Thiên Chúa, không có gì là không thể làm được”(x.Lc1,37). Một ví dụ cụ thể nơi bà Ê-li-sa-bét, một người mang tiếng là son sẻ và hơn nữa đã cao niên, việc mang thai là không thể. Thế nhưng, bà cũng đã mang thai được sáu tháng rồi đó. Điều đó rành rành không thể chối cãi.

 

Thế đấy, cứ cho là điều ngoại lệ đi. Mà điều ngoại lệ này chỉ có Thiên Chúa làm được mà thôi. Nói cách khác, phải có bàn tay của Thiên Chúa, mới có những điều kỳ diệu xảy ra. Thế thì, một người Trinh Nữ thụ thai, chẳng có gì là khó đối với Thiên Chúa. Con người còn làm thụ tinh nhân tạo được, thì tại sao Thiên Chúa lại không thể thụ tinh Thiên Tạo được?

 

Việc thụ tinh nhân tạo là do con người. Con người lấy tinh trùng của người nam, cho kết hợp với trứng noãn của người nữ, tạo thành một mấm sống, một con người ngay từ lúc thụ thai. Điều đó đã là một sự kỳ diệu mà con người không thể hiểu được. Tại sao một cái trứng và một con tinh trùng kết hợp với nhau, lại tạo ra một mầm sống, để rồi phát triển thành một con người.

 

Việc thụ tinh nhân tạo thành công, có nghĩa là con người làm được việc đó và người ta cảm thấy con người sao giỏi quá, khoa học kỹ thuật phát triển cao quá, thật là khâm phục sự khôn ngoan và thông minh của con người. Thế nhưng đó chỉ là một việc rất ư là bình thường đối với Thiên Chúa. Việc sinh sản của động vật và thực vật tràn ngập khắp mặt đất. Loài nào theo giống đó, cứ đến ngày, đến tháng là sinh sôi nảy nở.

 

Nói riêng việc thụ tinh nhân tạo của con người, thì người ta cũng phải canh tới canh lui, làm bao nhiêu lần mới được. Rồi đâu phải làm được mà thành công 100% ngay đâu. Có ca làm mãi cũng đâu có thành công. Nói tóm là con người làm được việc thụ tinh nhân tạo nhưng không làm được nhiều, vì khá tốn kém; không thành công lắm, vì quá khó khăn. Còn trong tự nhiên việc thụ thai thì quá đơn giản và quá dễ dàng.

 

Có thể nói việc thụ thai của Đức Ma-ri-a là việc Thụ Thai Thiên Tạo, nghĩa là việc thụ thai đó do Thiên Chúa. Đối với Thiên Chúa thì chẳng có khó khăn gì, cũng đơn giản và dễ dàng như trong tự nhiên vậy. Một lời Chúa phán : “Này bà sẽ thụ thại” và một lời xin vâng của Đức Ma-ri-a: “Này tôi là tôi tớ Chúa, tôi xin vâng như Lời Sứ Thần truyền”, thì Ngôi Lời Thiên Chúa đã nhập thể trong cung lòng của Đức Ma-ri-a và đã làm người.

 

Việc Truyền Tin đó khởi đầu cho kế hoạch cứu độ của Thiên Chúa. Đó không phải là chuyện cổ tích, cũng không là câu chuyện hoang đường nào đó, khi người đàn bà dẫm chân lên một dấu chân lạ hay ăn thứ lá nào đó để rồi bà có thai. Có thể nói Đức Ma-ri-a là người đầu tiên nhận lãnh ơn cứu độ của Thiên Chúa qua việc chấp nhận và cưu mang Ngôi Lời của Thiên Chúa. Việc chấp nhận này không dễ, đầy thử thách và cam go.

 

Việc Đức Ma-ri-a mang thai trước khi về chung sống với Giu-se là một thử thách. Có thể Ma-ri-a sẽ bị Giu-se lìa bỏ cách kín đáo. Hoặc có thể bị ném đá theo luật Mô-sê. Thế nhưng một lần nữa Thiên Chúa lại can thiệp và Giu-se đã đón Ma-ri-a về nhà mình. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Ma-ri-a khỏi bị ném đá.

 

Ai muốn được cứu độ thì cũng phải noi gương Đức Ma-ri-a mà vâng phục Thiên Chúa, nghe Lời Thiên Chúa và chấp nhận kế hoạch cứu độ của Ngài. Việc nghe và thực hành Lời Chúa cũng không dễ dàng chút nào, cũng khó khăn và cam go lắm. Thế nhưng Lời Chúa sẽ giải thoát chúng ta. Nhờ Lời Chúa mà ta có bình an giữa bao những sóng gió và khó khăn của cuộc đời. Dù ta nghèo hay bệnh tật, ta vẫn có sự bình an của Chúa. Không chỉ có thế mà theo lời Chúa hứa, Chúa còn xây cho ta một ngôi nhà ở trên thiên quốc nữa cơ.

 

Mỗi khi ta sống Lời Chúa là mỗi lần Thiên Chúa ra tay can thiệp trong cuộc sống của ta. Chúa sẽ cứu độ chúng ta không phải là cất hết mọi khó khăn, chữa lành hết các bệnh tật mà là ta có được sự bình an trong những hoàn cảnh đó, để rồi ta vượt qua tất cả. Đó mới là việt kỳ diệu chứ. Sống mà chẳng có khó khăn, chẳng có bệnh tật gì thì cũng bình thường thôi, đâu có ai nói tới. Gia đình giàu có cho con ăn học và đỗ đạt, chuyện đó quá ư bình thường. Còn gia đình nghèo mà lo được cho con cái ăn học và thành tài mới đáng ca ngợi.

 

Lại nữa, “nghèo mà hiếu học” mới được người ta thương và giúp đỡ, chứ đã nghèo mà lại lười thì đâu có ai thương đâu có ai giúp cho đâu. Cũng vậy, “nghèo mà sống Lời Chúa”, bệnh tật mà tin tưởng vào Chúa mới được Chúa thương và cứu độ. Nghèo mà nên thiện, bệnh tật mà nên thánh mới đáng được ca ngợi và phong thánh chứ.

 

Vậy ta hãy noi gương Đức Ma-ri-a mà tin tưởng và vâng phục Thiên Chúa qua việc đón nhận và thực hành Lời Chúa. Ta sẽ được cứu độ, được bình an vui sống ở đời này và ngày sau được vào NHÀ CHA trên trời. Đó gọi là việc Thụ Tinh Thiên Tạo, tức là việc Chúa làm và việc ta chấp nhận.            

 

Lm. Bosco Dương Trung Tín