Lông chưa đen nhưng lòng không còn trắng
“…LÔNG CHƯA ĐEN NHƯNG LÒNG KHÔNG CÒN TRẮNG”
Ngôn sứ bị chống đối, chẳng có gì lạ; không bị chống đối, ấy mới đáng nghi.
Kính thưa Anh Chị em,
Suốt hai tuần qua, chúng ta đã nghe những gì xảy đến cho Giêrêmia, vị ngôn sứ được sai đi nói lời của Chúa cho dân Người. Hôm nay, một lần nữa, chúng ta thấy cái nhiễu nhương mà Giêrêmia trải qua. Một đàng, lắm nhiêu khê khi ông vâng lời Thiên Chúa, “Hãy nói cho họ biết tất cả những gì Ta truyền cho ngươi… ngươi chớ bớt một lời”; và đàng khác, lắm trần thân khi ông khổ nhọc từ phía dân, “Ngươi phải chết, tại sao ngươi nhân danh Thiên Chúa mà nói tiên tri?”.
Giêrêmia đau khổ, giằng co, Giêrêmia bị căm ghét… và dù rất miễn cưỡng với sứ vụ xem ra chẳng mấy hứng thú, Giêrêmia vẫn phải ra đi kêu gọi dân Chúa sám hối như là giải pháp duy nhất hầu có thể tránh cơn thịnh nộ của Người. Tình trạng căm ghét ngày càng dâng cao đến độ có lần dân đã công khai đánh đòn ông; lần khác họ cột ông vào bao; lần khác nữa, họ chôn sống ông dưới hầm.
Chúa Giêsu cũng đã trải nghiệm cái ê chề đó nơi những người đương thời, không những không hơn gì Giêrêmia, nhưng còn thê thảm hơn… với cái chết hãi hùng trên thập giá. Hôm nay, Tin Mừng hé mở cho thấy những gì đã xảy ra khi lần đầu tiên Ngài trở lại Nazareth quê nhà. Thoạt tiên, họ ngạc nhiên, sửng sốt, thán phục… nhưng sau đó, xì xầm bàn tán, “Ông ấy không phải là con bác thợ sao?”. Tin Mừng Luca còn cho thấy điều kinh khủng hơn, “Họ đứng dậy lôi Người ra khỏi thành, thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi để xô Người xuống vực, nhưng Người băng qua giữa họ mà đi”.
Anh Chị em,
Vậy mà, nếu ngôn sứ bị chống đối, điều đó chẳng có gì lạ; không bị chống đối, ấy mới đáng nghi.
Qua mọi thời và cho đến hôm nay, đó vẫn là sự thật. Có nhiều ngôn sứ sẵn sàng thoả hiệp, đổi chác để được quyền lợi này, quyền lợi kia, nhất là để được an thân… Nhân danh đối thoại, nhân danh đồng hành… những chú chim câu đơn sơ chịu mất thời giờ để ‘quạ đen’ lân la tiếp cận, mà qua đó, chỉ để cho mình bị lợi dụng, bị khai thác từ điều này tới điều kia; họ đâu biết ngạn ngữ Nga có câu, “Bồ câu đi với quạ, lông chưa đen nhưng lòng không còn trắng”. Họ hãnh diện khi quen ông này biết bà kia, kể cả những người giàu có mệnh danh là đại gia; nhờm tởm hơn, họ lấy danh người này, chức người kia để hù doạ con chiên bổn đạo, những người lẽ ra họ phải bênh vực chở che vì đó là những người con Chúa trao. Nhiều ngôn sứ chỉ vì muốn an thân hoặc tiến thân, họ quyên sinh nhân cách… cho nên họ không nói cho dân Chúa biết tất cả những gì Chúa truyền; họ thêm bớt Lời Chúa, bóp méo giáo huấn của Hội Thánh… tên của họ là “quờ duờ”, còn được gọi là “quốc danh”.
Một vị Giám mục nổi tiếng hiền hoà, dễ mến. Khi được hỏi đâu là bí quyết của ngài, ngài đáp bí quyết của tôi là: “Thứ nhất, tôi nhìn lên trời để nhớ rằng đời tôi phải tới đó, nên tôi phải rao giảng điều tôi đã nhận lãnh; thứ hai, tôi nhìn xuống đất để thấy phần mộ tôi sau này thật nhỏ hẹp, không ai theo tôi xuống đó, nên tôi không thoả hiệp đổi chác với ai một điều gì; thứ ba, tôi nhìn chung quanh để thấy bao người nghèo khổ đáng kính trọng hơn tôi, nên tôi phải nói thay cho họ; thứ bốn, tôi học để biết hạnh phúc thật nằm ở đâu, mọi nỗ lực của tôi sẽ chấm dứt thế nào và những than thở của tôi thật vô cớ biết bao, nên tôi làm tất cả bổn phận Chúa trao trong yêu mến, những gì còn lại, tôi giao cho Người!”.
Chúng ta cầu nguyện cho nhau, cách riêng cho các mục tử… được đầy khôn ngoan với những ân huệ của Chúa Thánh Thần, biết rao giảng và sống điều đã lãnh nhận; biết chịu thiệt thòi, không thoả hiệp, cũng không đổi chác và biết làm tất cả bổn phận Chúa trao trong yêu mến; những gì còn lại, biết giao cho Người, Amen.
(Lm. Minh Anh, Gp. Huế, [email protected])
- Loại bài viết: