Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Chết lạnh trong thùng xe : nỗi đau không của riêng ai

Tác giả: 
Người Giồng Trôm

CHẾT LẠNH TRONG THÙNG XE : NỖI ĐAU KHÔNG CỦA RIÊNG AI

 

         Cả thế giới bàng hoàng, cả Việt Nam rúng động, cả Can Lộc đau thương. Tất cả dù không quen không biết nhưng đều nén lòng lại trước sự ra đi của 39 con người.

 

          Dòng tin nhắn còn lại mà người ta đọc được của con gửi về cho Mẹ không cầm được nước mắt. Biết trước sự ra đi của mình nhưng không còn cách nào khác và vô vọng.

 

          Tất cả coi như đã chấm dứt sinh mạng của 39 con người nhưng đàng sau sự ra đi đó là nỗi cay đắng đến tột cùng và có kêu Trời cũng chẳng thấu. Vì sao ? Cũng chỉ vì kế sinh nhai và đến bước đường cùng không còn lối thoát nên họ đành xa quê hương, xa gia đình để mưu sinh nhưng rồi ...

 

          Chẳng phải đến ngày hôm nay mà bao gia đình tan thương trước những cái chết quá nghiệt ngã. Bao nhiêu con người phải để mạng nơi đất khách quê người khi chưa đặt châ đến nơi họ mong đến. Bao nhiêu con người đã làm mồi cho bầy cá giữa đại dương.

 

          Tại sao họ phải ra đi ? Tại sao họ phải di dân ? Tại sao họ chấp nhận may rủi phận người ? Chắc chắn trong lòng của những con người tha phương cầu thực cũng nhói lên sự đau đớn phân vân : hoặc là đi để kiếm chút gì đó lo cho gia đình, hoặc là ở lại trong phận người đói khổ.

 

          Thế đó ! Người ta vẫn hô hào, vẫn đánh bóng và vẫn vinh danh một thiên đường đáng sống nhưng xem ra nơi ấy dễ chết hơn là sống. Đơn giản nếu đáng sống thì họ chả phải bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ chồng, bỏ vợ, bỏ con để lên đường.

 

          Nếu như quân bình cuộc sống, nếu như có công ăn việc làm và nếu như phẩm giá con người được tôn trọng e rằng chẳng ai muốn cất bước lên đường. Trà My cũng như bao nhiêu người khác đồng thân đồng phận với em chắc có lẽ lê từng bước để bước lên chuyến xe trĩu nặng như định mệnh.

 

          Nhìn những chi thể chết chìm trong giá lạnh, nhìn khuôn mặt của Trà My - con bé ở Can Lộc - không ai không khỏi chạnh lòng thương. Cạnh em, bên em và còn nhiều và rất nhiều người nữa đã chết. Chưa hết, còn đó biết bao nhiêu người phải lang thang đâu đó trong những nhà xưởng, trong những nơi làm việc để tìm kế sinh nhai mà mạng sống bị đe dọa đến tột cùng.

 

          "Mẹ ơi con khó thở, con xin lỗi...",  "Con xin lỗi bố mẹ nhiều. Con đường đi nước ngoài không thành. Con chết vì không thở được".

 

          Dòng tin ấy như xé lòng những người còn ở lại.

 

          Làm sao mình có thể an yên được khi đâu đó còn đó những mảnh đời bất hạnh.

 

          Giờ này đây, làng quê em lại "dậy sóng" những nỗi đau tột cùng. Thương cho thân phận những con người ngày đêm sống ở nơi cõi thiên đường mà không ai muốn sống.

 

          Em và những người cùng ra đi trong ngày hôm ấy giờ đây đã chiêm ngưỡng được thiên đường vĩnh cửu - nơi mà mọi người hằng mong ước. Em đã an phận và xong phận người của em nhưng còn đó những người thân và cả tôi nữa nhói đau về sự mất mát này.

 

          Chỉ biết thốt lên thời nguyện thầm để ngỏ cùng Thiên Chúa xin cất nhắc nỗi đau cũng như tủi nhục cho những phận đời nghiệt ngã.

 

          Sao lại phải đối diện với cuộc sống mong manh và le lói sự sống như vậy ? Vì đâu nên những nỗi đau này ?