Đọng dưới chân đồi, Táo bạo nhưng dễ thương
ĐỌNG DƯỚI CHÂN ĐỒI
“Không phải các con đã chọn Thầy, nhưng chính Thầy đã chọn các con”.
Kính thưa Anh Chị em,
Việc thánh Matthia Giáo Hội mừng kính hôm nay được chọn thế chỗ Giuđa cho thấy quyền năng của Thiên Chúa và sự nhưng không của Người.
Ơn gọi, một cái gì thật huyền nhiệm. Chúa thương ai, Người chọn kẻ ấy, chọn cách nhưng không, chọn cách tự do; Người chẳng hỏi han ai, không bàn bạc với ai. Một Abraham, một Giacob, một Môisen, một Đavít, một Giuse, một Maria, một Phêrô hay một Matthia, người trúng thăm. Tất cả là những con người nhỏ bé nhưng được mời vào một kế hoạch vĩ đại, kế hoạch cứu độ một nhân loại, cứu độ đời đời. Chúa gọi ai, không vì người đó xứng đáng, nhưng vì người đó đáng được Chúa thương. Thế thôi, không thêm không bớt!
Matthia, người điền vào chỗ trống hẳn rất hạnh phúc khi được gọi là tông đồ dù có người cho rằng ông chỉ là tông đồ hạng hai. Quả thế, Matthia được gọi là tông đồ chỉ nhờ trúng thăm. Thế nhưng, nếu sách Công Vụ Tông Đồ nói “Phải là người theo Chúa Giêsu từ đầu” thì Matthia đã có tiêu chuẩn đó; và không chỉ theo Chúa từ đầu, Matthia còn theo Chúa đến cùng cách bền bỉ và trung thành. Matthia không bỏ đi vì Lời chói tai như một số môn đệ khác, cũng không quay lưng với nhóm mười một khi Thầy mất. Người môn đệ này không xum xoe động đạc nhưng lặng lẽ lẩn quẩn bên nhóm mười hai đến nỗi có tài liệu nói Chúa Giêsu cũng coi ông như các môn đệ khác, những người bạn nghĩa thiết Tin Mừng hôm nay nói đến; vậy mà Matthia vẫn không nằm trong danh sách mười hai.
Vậy thì trong cái nhìn quan phòng của Thiên Chúa, không có gì là may, chẳng có gì là rủi; không có ai hạng hai, chẳng có người hạng ba. Cũng như với chúng ta, có gì là quan trọng khi anh là đạo gốc, chị là đạo dòng, tôi là dự tòng hay cậu ấy trở lại. Anh chị em tân tòng và trở lại đôi khi sốt sắng và sống Tin Mừng còn hơn cả chúng ta, những người đạo ‘dòng dòng’. Mọi người đều bình đẳng và tất cả chỉ muốn nói lên rằng, Thiên Chúa thật quyền năng, tự do và yêu thương.
Một nhà văn nữ tâm sự, “Mỗi khi thất vọng với những gì xảy đến cho cuộc sống, tôi để tâm hồn mình lắng dịu và hồi tưởng về một bé gái có tên là Jamie. Jamie ước mơ một vai trong vở kịch của ngày bế giảng. Mẹ Jamie cho biết, em đã đặt hết tâm hồn vào vở kịch. Vào ngày ban tổ chức tuyên bố các vai, tôi theo mẹ Jamie đến đón em. Từ xa, tôi đã thấy Jamie hớt hơ hớt hải chạy về mẹ mình với tất cả niềm vui sướng trên khuôn mặt tự hào của một thiên thần. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Jamie đã nói những lời mà tôi vẫn giữ mãi trong ký ức, ‘Mẹ ơi! Con được chọn làm người vỗ tay’”. Câu chuyện của nhà văn kết thúc nửa vời nhưng thật hồn nhiên, lắng đọng.
Thánh Giáo Hoàng Gioan XXIII cũng có một kinh nghiệm tương tự, “Lúc được bầu làm Giáo Hoàng, tôi luôn lo lắng và sợ hãi. Một đêm kia trong giấc ngủ, tôi nghe một tiếng nói với chính mình, ‘Roncalli, đừng xem mình quá quan trọng’. Tôi đem áp dụng câu nói này và từ dạo ấy, tôi ăn ngon ngủ yên như khi chưa được chọn để dẫn dắt Giáo Hội toàn cầu”.
Anh Chị em,
“Mẹ ơi, con được chọn làm người vỗ tay”, “Roncalli, đừng xem mình quá quan trọng” được tìm thấy nơi con người khiêm hạ của Chúa Giêsu. Khiêm nhượng được Chúa yêu thích tựa những chỗ trũng khi so với tính tự tôn như những ngọn đồi vừa xanh vừa cao. Nước luôn tìm chỗ thấp và Chúa yêu kẻ rốt hèn. Khiêm nhượng giúp chúng ta đào sâu những trũng thấp để đón nhận hồng ân Chúa vốn không ở lâu trên những chỏm cao; trái lại, chảy xuống và đọng dưới chân đồi.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con đang ở chỗ thấp, hạnh phúc thay! Ở đây, con đang hứng thật nhiều”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Gp. Huế)
TÁO BẠO NHƯNG DỄ THƯƠNG
“Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hẳn những lời trên đây cách nào đó đã đánh động Mahatma Gandhi, một người say mê Chúa Giêsu, khiến ông xác tín thốt lên, “Sức mạnh vĩ đại nhất nhân loại có trong tay chính là tình yêu”.
Như vậy, con người thật giàu có. Thiên Chúa ban cho con người một kho tàng vô tận là con tim với tấm lòng yêu thương, đây là sự bình đẳng căn bản mà một người có thể có. Một người có thể nghèo về vật chất, địa vị, danh vọng xã hội nhưng không bao giờ mất đi quyền lợi cũng như cơ hội để trở nên giàu có trong tình yêu, một tình yêu có gốc gác từ Thiên Chúa.
Tình yêu thì muôn vẻ nhưng tình yêu Chúa Giêsu nói đến là tình yêu một Thiên Chúa làm người, tình yêu của trời hạ cố xuống tận đất, tình yêu của Đấng thánh cao cả xuống với con người tội lỗi thấp hèn. Vì thế, giới răn yêu thương Chúa Giêsu dạy có nghĩa là hãy yêu như Chúa yêu, làm như Chúa làm. Đó là một tình yêu cúi xuống và phục vụ, hy sinh và quên mình, đến nỗi có thể chết cho người mình yêu. Nhiều lúc, con người sẵn sàng mở rộng trí khôn để đón nhận giáo huấn và hiểu biết nhưng sau đó, đóng lại con tim và đôi tay; vì thế, giáo huấn ấy không sinh ích và hiểu biết ấy hoá ra vô dụng; cả hai trở nên đáng nghi và mơ hồ.
Để nên giàu có như Chúa, đừng ai trong chúng ta để mình nghèo đi vì hụt quỹ yêu thương. Thắng vượt ích kỷ và vụ lợi, chúng ta sẽ giàu có về tình yêu. Ai yêu thương nhiều như Chúa sẽ xứng đáng là công dân của vương quốc tình yêu Người. Vì thế, yêu như Chúa yêu nói lên một trạng thái thường xuyên của tâm hồn; một sự mẫn cảm của trái tim và đôi tay vốn sẵn sàng mở ra bất cứ lúc nào để yêu thương; một điều gì đó không nhắm đến cái tức thời nhưng phần rỗi đời đời cho mình và cho tha nhân dù phải hy sinh và quên mình.
Collalto, 22 tuổi, người Ý, học ngôn ngữ tại Tây Ban Nha. Dịch bệnh xảy ra, trường đóng cửa; cô quyết định về Ý. Sau nhiều giờ liên lạc với sứ quán Ý, cô mua được một vé máy bay từ Madrid tới Paris, sau đó Rome và Venice, gần quê nhà. Tuy nhiên, đến 08/4, rời Bilbao, sau 400 km, cô bị kẹt tại sân bay Madrid vì lệnh cấm bay. Cô tuyệt vọng, giận dữ; ba mẹ cô lo lắng, tất cả khách sạn Madrid đóng cửa, về lại Bilbao cũng không thể. May thay, một người bạn đã liên hệ giúp và một tài xế 22 tuổi, Amantegui, sẵn sàng lái xe suốt 9 giờ đến Madrid đón cô về Bilbao. Về Bilbao, cô mới biết nhà trọ không còn phòng. Amantegui đề nghị cô đến nhà anh đêm đó, “Bố mẹ và hai người chị anh ấy đón tôi như người nhà, tôi không bao giờ quên sự tốt bụng của họ”, cô nhớ lại. Hôm sau, hai người bàn bạc một ý tưởng “điên rồ”, lái xe về Ý. Collalto gọi điện về Ý, họ cho phép cô về với tài xế. Rời Bilbao, các biên giới đều có cảnh sát nhưng không ai khó dễ và sau 18 giờ lái xe, họ về tới Ý. Cha mẹ cô bật khóc vì vui mừng. Anh được mời nghỉ một đêm và quay lại Bilbao hôm sau với một giỏ đặc sản rượu vang và rất nhiều chocolate. “Tôi khăng khăng trả tiền nhưng anh ấy nói ‘tôi không muốn lợi dụng cô, cô khó khăn, đừng lo lắng’, Collalto kể. Amantegui chỉ nhận tiền taxi vì đón cô ở Madrid. “Tôi sẽ không bao giờ quên chàng trai không hề quen biết đó”, anh phải lái xe gần 4,000 km vì cô, “Đại dịch này đã cho thấy phần tốt đẹp nhất trong con người”. Nhiều đài truyền hình phỏng vấn hai người; quả là táo bạo nhưng dễ thương.
Anh Chị em,
Mẹ Têrêxa luôn luôn đúng khi nói, “Chúa không trao cho con những việc lớn lao để con thực hiện, Ngài trao những việc nhỏ để con làm với một trái tim lớn”, và thế giới sẽ ấm áp tình người.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, hôm nay, con sẽ bắt đầu một việc nhỏ với trái tim lớn; một việc thôi, giúp con với”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Gp. Huế)
- Loại bài viết: