‘Những quở trách thánh’ - Những con sâu cái kiến
NHỮNG CON SÂU CÁI KIẾN
“Trước mặt Thiên Chúa, phàm nhân chỉ là hạng con sâu cái kiến”.
Kính thưa Anh Chị em,
Ngạc nhiên thay, cả hai bài đọc hôm nay nói đến những con sâu cái kiến thời Cựu Ước cũng như thời Tân Ước. Điều này khiến chúng ta nghĩ đến những con sâu cái kiến thời hiện đại.
Bài đọc Isaia nói đến việc Thiên Chúa ra lệnh cho con sâu cái kiến Assyria thời Cựu Ước làm ngọn roi để sửa trị dân, một dân chọc giận Người. Vậy mà Assyria lại kiêu căng tác oai tác quái tàn sát các dân, làm điều trái mắt Chúa, “Tay tôi lấy của cải các dân như bắt tổ chim. Tôi vơ vét cả hoàn cầu như lượm trứng rơi, không một ai đập cánh hoặc mở miệng kêu la”. Vậy là Thiên Chúa lại phải lên tiếng, “Lẽ nào cây rìu lại huênh hoang với người cầm rìu?”, “Lẽ nào cái cưa lại tự cao tự đại với người cầm cưa?”. Qua miệng ngôn sứ Isaia, Người mạnh mẽ lên tiếng, “Bởi đó, Chúa tể là Thiên Chúa các đạo binh sẽ gửi sự điêu tàn đến giữa cảnh mầu mỡ của nó; và từ dưới cảnh vinh quang của nó, một ngọn lửa sẽ bốc lên như ngọn lửa của một đám cháy” vì Chúa không ruồng bỏ dân Người.
Trong Tin Mừng hôm nay, một cách nào đó, Chúa Giêsu lại đề cao những con sâu cái kiến thời Tân Ước; đó là những con người bé mọn, những người nghèo đi theo Ngài cũng là những người được Chúa Cha yêu thương, “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì Cha đã giấu không cho những người hiền triết và khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mặc khải cho những kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là thánh ý của Cha”. Thiên Chúa yêu thương người thấp cổ bé miệng, những người nghèo của Tin Mừng.
Hôm nay, chúng ta đang chứng kiến bao hành xử bất công của những Assyria thời hiện đại. Assyria không ở đâu xa, Assyria đang có đó với những lố lăng càn rỡ của nó mặc cho trăm họ ta thán, mặc cho người đời thị phi. Thế nhưng, trong cái nhìn đức tin, chúng ta học biết chính Thiên Chúa đang dùng những Assyria này để sửa trị con cái Người. Đó là những ngọn roi, những chiếc rìu, chiếc cưa Người dùng; Người cho xảy ra như vậy cốt để uốn nắn chúng ta, để chúng ta tin rằng, Người vẫn là một Thiên Chúa ngàn đời yêu thương. Người muốn chúng ta khiêm tốn kính tôn Người với một lòng cậy trông vững vàng rằng, Chúa là Đấng không bỏ mặc con cái Người như lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay, “Chúa không ruồng bỏ dân Người”.
Một vị vua cai trị đất nước mình nổi tiếng là người thô lỗ, rừng rú. Ông rất nhạy cảm với bất cứ một xúc phạm nào của thần dân. Chẳng may có người nào chạm đến ông hoặc xa gần gièm pha ông, ông không ngần ngại bỏ tù hoặc đánh chết. Ngày kia, khi vua đang đi giữa phố, một người đàn ông ngược chiều thấy ông, bèn lẩn tránh đi nơi khác. Vừa ngạc nhiên, vừa tức giận, vua bắt người ấy lại và hỏi lý do tại sao ông ta lẩn tránh. Người đàn ông cuối cùng phải thú nhận, sở dĩ ông ta lẩn tránh nhà vua là vì sợ hãi. Nghe đến đó, vua nổi tam bành, túm lấy vai người đàn ông đáng thương, vừa lắc mạnh, vừa thét lên, “Tại sao ngươi dám sợ ta, ta là vua của ngươi. Ngươi phải yêu mến ta, ngươi phải yêu mến ta, ngươi có biết điều đó không?”. Sáng hôm sau, người ta được tin, vua đã nhảy từ vọng lâu xuống nền đá tự vẫn.
Anh Chị em,
Chiếm được thành không khó, chiếm được lòng người trong thành sẽ khó gấp bội. Một đôi khi trong giờ kinh chiều, Hội Thánh nhắc con cái cầu nguyện cho các nhà lãnh đạo các quốc gia cũng như các đấng bậc trong Hội Thánh. Xét cho cùng, họ cũng chỉ là những con sâu cái kiến.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, dẫu con cũng là con sâu cái kiến, nhưng xin đừng để ai Chúa trao cho con phải ta thán về con”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
‘NHỮNG QUỞ TRÁCH THÁNH’
“Chúa là Thiên Chúa của lòng xót thương”.
Kính thưa Anh Chị em,
Sẽ rất ngạc nhiên khi bảo phụng vụ Lời Chúa hôm nay nói đến lòng xót thương của Thiên Chúa nhất là với bài Tin Mừng khi Chúa Giêsu nặng lời quở trách các thành. Thiên Chúa yêu thương các thành của Cựu Ước cũng như các thành của Tân Ước dẫu chưa bao giờ Chúa Giêsu thốt ra những lời nặng nề đến thế, “Khốn cho các ngươi hỡi Corozain, khốn cho các ngươi hỡi Bethsaida, khốn cho các ngươi hỡi Capharnaum”.
Với các thành Cựu Ước thời vua Akhat, lòng thương xót của Thiên Chúa thể hiện cách rõ ràng, điều này dễ hiểu. Bài đọc thứ nhất cho thấy tâm can Akhat, vua nhà Đavít, đang rối bời khi ông không biết phải ứng xử thế nào trước liên quân Syria-Israel đang chuẩn bị tấn công Giuđa và đang lăm le thôn tính cả Giêrusalem, thành đô Thiên Chúa. Vua lưỡng lự giữa việc đầu hàng liên quân, hùa theo liên quân hay là liều mình phó mặc vào tay Thiên Chúa nhà Đavít, tổ phụ ông. May thay, để giải toả lòng vua, Chúa sai ngôn sứ Isaia đến và đây cũng là lần đầu tiên Isaia can thiệp; qua Isaia, Chúa nói, “Hãy cẩn thận, ở yên lặng, đừng sợ và đừng nao núng trước hai que củi còn khói này”; “Chuyện đó sẽ không xảy ra, sẽ không có”; “Nếu các ngươi không tin, các ngươi sẽ không tồn tại”. Chúa là Thiên Chúa xót thương, Đấng con người tựa nương.
Lòng thương xót của Thiên Chúa một lần nữa thể hiện nơi Chúa Giêsu khi Ngài quở trách các thành. Đó là các thành được Ngài dạy dỗ, được chứng kiến các phép lạ Ngài làm; thế mà họ vẫn cứng lòng. Vì vậy, Chúa Giêsu xét thấy cần đưa mọi thứ lên một tầm cao mới và tầm cao mới này là một sự quở trách nặng ký trong yêu thương. Những lời của Chúa Giêsu thoạt đầu tưởng như cơn giận của Ngài bùng phát; không phải vậy, Ngài nặng lời không vì nóng giận hoặc mất kiểm soát nhưng chỉ vì quá yêu thương. Thốt ra những lời quở trách mạnh mẽ đó, Ngài hy vọng họ thay đổi cách sống bởi Ngài vẫn mãi là một Thiên Chúa đầy lòng xót thương.
Những lời quở trách được gọi là ‘những quở trách thánh’ đôi khi thật cần thiết cho con người, bởi lẽ, những lời mời gọi nhẹ nhàng vốn đã không lay chuyển được lòng người và nhất là giúp cho nó vượt thắng tội lỗi. Một khi tội lỗi đã trở nên nghiêm trọng, Thiên Chúa không ngần ngại phải dùng những lời quở trách mạnh mẽ nhưng thánh thiện; đau đớn nhưng yêu thương. Đây chính là hành động cụ thể của lòng thương xót hơn bao giờ hết nơi Thiên Chúa mà con người cần đến và đôi khi, cần thiết và đau đớn hơn, Người có thể cho phép một tai nạn xảy ra.
Khấu Chuẩn đời nhà Tống, lúc nhỏ là một cậu bé lêu lổng. Mẹ ông vốn là người nghiêm khắc, thường hay quở phạt ông. Tuy nhiên, vẫn tính nào tật ấy, Khấu Chuẩn không thay đổi. Một hôm, ông trốn học, mẹ ông quá giận, cầm quả cân ném phải chân ông, máu chảy đầm đìa… Từ đó, ông bỏ hẳn tính lêu lổng, chuyên chăm học hành; về sau đỗ đạt, được bổ làm tể tướng. Mỗi khi sờ đến vết sẹo ở bàn chân, ông khóc nức nở, “Với vết thương này, mẹ tôi đã giúp tôi nên người”.
Anh Chị em,
Yếu đuối là điều thường tình, chúng ta không nhìn những quở trách của Chúa hay những vết sẹo trong tâm hồn để tiếc nuối nhưng để nhận ra dấu chỉ của lòng thương xót Chúa. Tình yêu Chúa mạnh hơn tội lỗi và yếu đuối vì ở đâu tội lỗi càng nhiều, ở đó ân sủng càng chan chứa.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin cho con đừng để ngoài tai những lời quở trách và cả những cảnh báo của lòng thương xót Chúa”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
- Loại bài viết: