Cánh cửa ở ngõ cụt - Trở thành môn đệ
CÁNH CỬA Ở NGÕ CỤT
Cựu tổng thống Calvin Coolidge, được biết đến, là một người khó tiếp cận và kiệm lời. Lần kia, tại một bữa ăn tối ở Toà Bạch Ốc, một phụ nữ đến gần ông và nói, “Thưa tổng thống, tôi cá cược với một người bạn rằng, tôi có thể khiến ngài nói ít nhất ba từ”; Coolidge nhìn cô ấy và nói, “Bạn thua!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Chúa Giêsu không khó tiếp cận như Coolidge,và Ngài cũng không kiệm lời như vị tổng thống thứ 30 của Hoa Kỳ. Trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta chứng kiến việc tiếp cận Ngài thật dễ dàng như thế nào! Một công khai, một bí mật; đó là hai cách thức tiếp cận đầy niềm tin vào Ngài của hai con người ‘bất lực, đường cùng’. Ông Giairô, trưởng hội đường và một phụ nữ vô danh; thế nhưng, với Chúa Giêsu, cả hai đã ‘chạm đến ân sủng’ và mở được cho mình một ‘cánh cửa ở ngõ cụt!’.
Giairô, một người đàn ông thế giá, có một vị trí danh dự trong cộng đồng; ấy thế, một khi ‘đường cùng’, ông đã làm một điều không tưởng. Tin Mừng nói, “Ông tìm đến Chúa Giêsu, sụp lạy Ngài và van xin rằng, “Con gái tôi đang hấp hối, xin Ngài đến đặt tay trên nó, để nó được khỏi và được sống!””. Với văn hoá thời bấy giờ, những người đàn ông vị vọng thường không bao giờ ‘ném mình’ dưới chân một người khác, đây là một hành động đáng sỉ nhục. Thế nhưng, rõ ràng, mạng sống của con gái có ý nghĩa hơn so với danh tiếng của ông; ông đã làm tất cả trong khả năng để bù đắp cho sự bất lực của đứa con bơ vơ đang nằm ở nhà đợi chết. Đó cũng là những gì thánh Phaolô nói đếntrong bài đọc thứ hai, sự cần thiết phải đầu tư hết lòng vào việc chăm sóc những người dễ bị tổn thương. Lập tức, Chúa Giêsu cùng đi với ông. Có điều gì cấp bách hơn việc cứu sống một con người! Sách Khôn Ngoan hôm nay nói, “Chúa chẳng vui mừng khi người sống phải chết”.
Vậy là Ngài lên đường; thế nhưng, giữa đám đông, Chúa Giêsu đã bị cản trở, “Ai đã chạm đến áo Tôi?”. Kìa! Đó cũng là một con người đang ở ‘ngõ cụt, đường cùng’. Một phụ nữ có một căn bệnh bí mật; bà đã tiêu tốn rất nhiều để chữa trị nó nhưng vô vọng. Với bà, đến với Chúa Giêsu, là phương sách cuối cùng; thế nhưng, tên gọi của căn bệnh và sự xấu hổ có lẽ đã buộc bà phải tiếp cận Ngài một cách lén lút và không giống ai. Bà không đủ can đảm để trực tiếp gặp Ngài; những ước được chạm vào gấu áo Ngài với hy vọng rằng, không ai, kể cả Ngài, biết được điều đó. Việc chạm vào gấu áo Chúa Giêsu là ‘bao nhiêu đó’ mà sức bà có thể làm được; bà tự nhủ, “Miễn sao tôi chạm tới áo Ngài thì tôi sẽ được lành”. Vậy mà, sự đụng chạm chóng vánh đó đã đủ để mở cho bà‘cánh cửa ở ngõ cụt’; lập tức, huyết cầm lại, và bà cảm thấy trong mình được khỏi bệnh. Chúa Giêsu nói, “Hỡi con, đức tin của con đã chữa con, hãy về bình an và được khỏi bệnh!”.
Ngài còn đang nói, thì người nhà ông trưởng hội đường đến nói với ông rằng, “Con gái ông chết rồi, phiền Thầy làm chi nữa?”.Đúng, người phụ nữ kia đã làm mất nhiều thời gian quý báu của Ngài. Tuy nhiên, Chúa Giêsu không nóng nảy trước sự gián đoạn này như chúng ta có thể nóng nảy, ngược lại là khác. Với Ngài cuộc gặp gỡ nào cũng quan trọng! Ngài mời Giairô, người đã chứng kiến lòng tin của người phụ nữ cũng hãy có một đức tin như bà ngay cả khi đối mặt với cái chết của con gái mình. Vì thế, Ngài bảo ông, “Đừng sợ, hãy cứ tin!”. ‘Cánh cửa ở ngõ cụt’ đã mở ra cho người phụ nữ, giờ đây, cũng sẽ mở ra cho ông và gia đình ông, nếu ông tinNgài; để từ đó, Giairô và người nhà của ông,từ đây, có thể cảm nghiệm rằng, Chúa Giêsu không chỉ có thể chữa lành bệnh mà còn có thể mang lại sự sống mới cho những ai đã chết; Ngài không chỉ chữa lành em bé bệnh nặng đang hấp hối như ông đã van xin, nhưng còn đưa em từ cõi chết trở lại cuộc sống mới. Ngài là Đấng chữa lành, cứu sống và là Đấng giải thoát, mở ra cho mọi người những ‘cánh cửa ở ngõ cụt’ để tất cả họ có thể ngợi khen Thiên Chúa như lời Thánh Vịnh đáp ca hôm nay tuyên xưng, “Lạy Chúa, con ca tụng Chúa vì đã giải thoát con!”.
Anh Chị em,
Như hai nhân vật, một công khai, một bí mật của Tin Mừng, chí ít một lần trong đời, ai trong chúng ta cũng đã trải qua một cảnh huống tương tự; hoặc cũng có thể ngay lúc này, chúng ta đang ở vào một ‘đường cùng, ngõ cụt’ nào đó. Một cơn bạo bệnh, một tang tóc, một tai nạn, một món nợ vượt sức, một đổ vỡ xem ra không thể hàn gắn, một tội lỗi cứ sa đi ngã lại… Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy ‘ném mình’ dưới chân Chúa Giêsu như viên trưởng hội đường, hoặc cố chạm cho được ‘gấu áo’ Ngài, ‘một sự chạm đến có tên là ân sủng’; bấy giờ, ‘cánh cửa ở ngõ cụt’ cũng sẽ mở ra cho chúng ta. Trong nhà chầu Thánh Thể, Chúa Giêsu đang ở đó, đang chờ đợi mỗi người chạm đến Ngài và để cho Ngài chạm đến, chúng ta cũng sẽ được chữa lành và được cứu sống.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, mỗi ngày còn lại của đời con, xin cho con biết ‘ném mình’ dưới chân Chúa, hoặc biết bấu lấy Chúa cả trong khi bình an hay khi gặp phải ‘ngõ cụt, đường cùng’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
************
TRỞ THÀNH MÔN ĐỆ
“Lạy Thầy, bất cứ Thầy đi đâu, con cũng xin theo Thầy!”. Chúa Giêsu trả lời, “Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không chỗ gối đầu!”.
Trong cuốn “The Prairie Overcomer”, tạm dịch, “Người Vượt Qua Đồng Cỏ”, tác giả viết,“Cái ách và thập giá là ‘biểu tượng sinh đôi’ của trải nghiệm Kitô giáo. Thập giá nói đến việc rời bỏ thế gian vì Chúa Kitô,cái ách nói đến việc ôm lấy thế gian vì Ngài; thập giá nói đến hy sinh, cái ách nói đến phục vụ. Để ‘trở thành môn đệ’, bạn không thể chọn cái này,bỏ cái kia; nhưng phải mang cả hai!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng hôm nay cũng nói đến việc ‘trở thành môn đệ’, và Chúa Giêsu có câu trả lời rất khác thường cho sự tự nguyện xem ra rất đạo đức của một luật sĩ, “Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không chỗ gối đầu!”. Thú vị thay ! Ngài không chấp nhận,cũng không từ chối ý muốn dấn thân tốt lành của anh; Ngài chỉ đưa ra một tuyên bố để làm sáng tỏ‘thế nào là người môn đệ!’.
Trước hết, chúng ta không quên bối cảnh của cuộc đối thoại ‘xin được xuống tóc vào chùa’ hôm nay; nó xảy ra ngay sau một loạt phép lạ hiển hách,khiến “đám đông vây quanh Chúa Giêsu,đến nỗi Ngài phải ra lệnh sang bờ bên kia” như Tin Mừng hôm nay ghi nhận. Kìa, người cùi được sạch, đầy tớ viên đại đội trưởng được cứu, nhạc mẫu Phêrô và mọi kẻ ốm đau được lành. Điều này đã tạo ra một sự phấn khích lớn. Chính trong bối cảnh đó, những gì luật sĩ ấy thưa lên với Chúa Giêsu là một điều hết sức tự nhiên, “Lạy Thầy, bất cứ Thầy đi đâu, con cũng xin theo Thầy!”. Về mặt tiền tệ, nó khác nào việc anh hào hiệp trao cho Chúa Giêsu một tấm ngân phiếu trắng đã ký. Ai lại không muốn ‘trở thành môn đệ’ của một người lẫy lừng như Ngài! Chúa Giêsu rất tinh ý, Ngài có quyền nghi ngờ động lực bên trong của anh. Phải chăng,anh muốn theo Ngài chỉ vì một lý do thế tục nào đó? Vì thế, câu trả lời của Ngài rất trung thực và trực tiếp, “Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không chỗ gối đầu!”.Xem ra Ngài đang muốn nói với anh rằng, ‘Không phải lúc nào cũng như thế này đâu. Sẽ có những khoảng thời gian khó khăn phía trước; con đường thập giá đang nằm ở đường chân trời!’. Chúa Giêsu ý thức rằng, nhiều người khởi đầu rất nhiệt thành; họ bước theo Ngài trong thời kỳ thuận lợi,nhưng sẽ bỏ rơi Ngài trong thời kỳ tồi tệ.
Qua đó, Chúa Giêsu muốn nói rằng, ai muốn theo Ngài, ‘trở thành môn đệ’của Ngài, phải biết mình đang chọn cái gì! Đó là nghèo khó và vô gia cư hơn là giàu sang với lắm của cải; đó là sống tinh thần Tám Mối Phước Thật, ‘trở nên khờ dại’ để có thể lội ngược dòng với người đời hầu trở nên công dân Nước Trời. Đó còn là hiền lành, nhân ái, yêu thương kẻ nghịch, cầu nguyện, làm phúc và tha thứ cho kẻ thù của mình; đó là xót thương như Thiên Chúa xót thương, nhân hậu như Thiên Chúa nhân hậu. Và thật bất ngờ, bài đọc Sáng Thế hôm nay cho thấy Abraham như một ‘mẫu gương tiên tri’ của việc ‘trở thành môn đệ ’ trong ‘Vương Quốc mới’ của Con Chúa Trời. Trước một Sôđôma và Gômôra tội lỗi, Abraham đã liều lĩnh ngã giá với Thiên Chúa, ông nại đến lòng nhân ái của Ngài để van vái cho người tội lỗi, cho thành xấu xa, “Vậy Chúa sắp tiêu diệt người lành cùng với kẻ dữ sao?”, đúng như Thánh Vịnh đáp ca tiết lộ, “Chúa là Đấng từ bi nhân hậu!”.
Anh Chị em,
Động lực nào khiến chúng ta đi theo Chúa Giêsu?Chúng ta theo Ngài vì Ngài là Con Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ thế giới. Ngài mời gọi chúng ta sống kết hợp với Ngài trong đức tin, nên giống Ngài trong đức mến, và cùng Ngài mở rộng Vương Quốc của Cha; Ngài đáng để chúng ta yêu mến và tôn thờ chỉ vì ‘Ngài là ai’.Chúa Giêsu mời gọi chúng ta cùng bước theo Ngài trong sự nghèo khó, ở giữa thế gian nhưng không thuộc về thế gian, sống đơn sơ và bỏ mình mỗi ngày để đi theo Ngài; và cuối cùng, là chấp nhận theo Ngài, ‘trở thành môn đệ’ của Ngài đến tận cái nghèo trần trụi trên thập giá;và sau cùng, chia sẻ sự sống phục sinh vinh quang của Ngài trong Vương Quốc của Cha.Thánh Kinh là kim chỉ nam; Thánh Thể là lương thực nuôi hồn và Thánh Thần là Thầy Dạy khôn ngoan của chúng ta trong hành trình ‘trở thành môn đệ’ này.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa Giêsu, xin giúp con vững bước theo Chúa,đi đến bất cứ nơi nào Ngài dẫn con đi. Xin ban cho con ân sủng cần thiết để con ‘trở thành môn đệ’chỉ vì yêu mến Chúa và Vương Quốc của Ngài;bởi Chúa là Thiên Chúa, Đấng đáng cho con ca tụng và tôn thờ”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
- Loại bài viết:
- Thể loại khác: