Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Mô hình ơn gọi - Giá cả phải trả

Tác giả: 
Lm Minh Anh

 

 

MÔ HÌNH ƠN GỌI

 

“Khi ấy, Chúa Giêsu gọi mười hai môn đệ Ngài lại”.

 

Hiện nay, xem ra ngày càng nhiều người quên lời khuyên khôn ngoan của Henry Ford. Nhân dịp kỷ niệm 50 năm ngày cưới của ông, người ta hỏi ông về bí quyết hạnh phúc và tuổi thọ của hôn nhân; Henry Ford trả lời, “Cũng giống như trong kinh doanh xe hơi, hãy gắn bó với một mô hình!”.

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

Phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến một mô hình, đó là ‘mô hình ơn gọi’ của mỗi người chúng ta. Nếu để xây dựng mô hình ‘Israel cũ’ của Cựu Ước, Thiên Chúa cần đến 12 con trai của Gia cóp,thì để xây dựng mô hình ‘Israel mới’ của Tân Ước,Chúa Giêsu cần đến 12 môn đệ của Ngài.Trong nhóm Mười Hai này, mỗi người chúng ta tìm thấy ‘mô hìnhơn gọi’ của chính mình.

 

Bài đọc Sáng Thế hôm nay là câu chuyện dài về sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa, khi Ngài cho phép điều xấu nhất xảy ra với một trong 12 người con của Giacóp; đó là Giuse bị các anh mình bán sang Ai Cập. Thế nhưng, đó cũng là con người được Thiên Chúa sai đi để chuẩn bị cho dân Ngài thoát một mùa đói kém khắp xứ. Trình thuật hôm nay nói đến cuộc gặp gỡ đầu tiên của Giuse và các anh mình; Giuse đã nhận ra các anh, nhưng họ thì không. Thánh Vịnh đáp ca là một lời tạ ơn cũng là lời cầu xin Thiên Chúa tiếp tục đổ tình thương của Ngài trên những ai Ngài chọn,“Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy Chúa, như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài!”.

 

Cũng thế, trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu từ chối ‘show diễn một người’; nói cách khác,khi thành lập Vương Quốc Nước Trời, Chúa Giêsu không muốn ‘độc diễn’,Ngài cần những người khác. Và Ngài đã bắt đầu với nhóm Mười Hai; trong đó, chúng ta tìm thấy ‘mô hình ơn gọi’của mọi ơn gọi Kitô. Đó là những con người sẽ truyền bá Tin Mừng không chỉ bằng lời nói nhưng bằng cuộc sống và cả cái chết của mình. Nếu không có sự đáp lại của những con người quảng đại này, sẽ không có Nước Trời, sẽ không có Hội Thánh!

 

Nhiều người đã ở trên núi với Chúa Giêsu ngày hôm ấy, nhiều người bị thu hút bởi Ngài và khao khát được ở gần Ngài;thế nhưng, chỉ có mười hai người nhận được lời gọi dứt khoátđể trở nên tông đồ. Từ Thiên Chúa, mọi ơn gọi và mọi sứ mệnh luôn khiến chúng ta có cảm giác mình được yêu thương cách riêng; và sẽ không ai khác có thể đáp ứng đượcnhững gì mà vì đó, chúng ta được lựa chọn. Một phần nào đó, đúng như vậy!Chúng ta được gọi đích danh bằng tên, có nghĩa là Thiên Chúa biết rõ chúng ta khi Ngài gọi, bao gồm tất cả những khiếm khuyết và yếu đuối. Ngài không hỏi nhóm Mười Hai về sở thích của họ, cũng không nhìn điểm của các học phần hoặc xem xét kỹ lưỡng lý lịch; sự lựa chọn của Ngài được tiết lộ sau một đêm cầu nguyện và đó là quyền năng tối cao trong hành động chọn lựa của Ngài, không ai có quyền thắc mắc. Nhóm Mười Hai không thể nghĩ rằng, đã có một sai lầm hoặc một tính toán không chính xác nào đó; bởi lẽ, tiếng nói của Thiên Chúa, Đấng không lừa dối và cũng không thể bị lừa dối, đang nói, đang gọi.

 

Liệt kê mười hai tông đồ, các Tin Mừng đều nhắc đến Giuđa Iscariôt và gọi ông là “kẻ phản bội”; các thánh sử ý thức một trong những con người đặc tuyển này đã phản bội; họ không tìm cách che đậy thực tế đau buồn này. Điều đó cho thấy tự do của con người;Chúa Kitô đã tự do kêu gọi; và trong tự do, các tông đồ đáp lại; Giuđa đã đáp lại theo cách của y. Ơn gọi làm tông đồ của chúng ta không phải là vấn đề chúng ta muốn; cũng không phải do tài năng hay cảm xúc của chúng ta đối với điều này, điều kia, nhưng là sự nhận biết dựa trên đức tin của chúng ta về việc Thiên Chúa đang mời gọi và chúng ta đáp lại cách quảng đại, yêu mến và tự do như các tông đồ.

 

Anh Chị em,

 

Dù đang ở bất cứ vị trí nào trong ơn gọi của mình,bậc gia đình hay bậc tu trì…chúng ta không bao giờ hiểu được đầy đủ lý do, tại sao tôi ở đây?Chỉ Thiên Chúa mới biết được chiều sâu của sự khôn ngoan nơi chính Ngài; và đây là mầu nhiệm Nước Trời đầu tiên chạm đến cá nhân mỗi người chúng ta; rằng, Thiên Chúa đã gọi, và chúng ta thưa, “Vâng”, thế thôi! Đây là câu trả lời duy nhất mà bất cứ người môn đệ nào cũng phải tìm kiếm. Mọi thứ khác sẽ làm chậm trễ sứ mệnh và làm gián đoạn cuộc đối thoại của tình yêu và sự phục vụ cho sứ mệnh này.Mỗi người chúng ta hãy khẳng định với Chúa rằng, tất cả công việc của chúng ta hôm nay sẽ là sự đáp lại ơn gọi trở thành môn đệ và là ánh sáng cho những người khác trên thế giới. Chính các tông đồ đã là những ‘mô hìnhơn gọi’ tuyệt vời cho chúng ta noi theo.

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, xin cho con đừng bao giờ nghi ngờ bản chất đặc biệt và hoàn hảo của kế hoạch Chúa dành cho con; cho con luôn vững tin và rộng lượng đáp lại tiếng gọi của Ngài như các tông đồ, là những‘mô hìnhơn gọi’ cho mọi thời”, Amen. 

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

**************

 

GIÁ CẢ PHẢI TRẢ

 

“Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không!”.

 

Tháng 10 năm 1971, Iran tiến hành lễ kỷ niệm 2.500 năm hoàng đế Cyrus, vị vua sáng lập đế quốc Ba Tư. Để chứng tỏ cho cả thế giới thấy Iran là một cường quốc hiện đại, theo báo chí, hoàng đế Mohammad Reza Pahlavi đã tổ chức một lễ kỷ niệm‘ngông cuồng’ ngoài sức tưởng tượng. Ông mời 600 nguyên thủ quốc gia, đến từ 69 nước, tham dự sự kiện kéo dài đến 4 ngày, với ‘giá cả phải trả’ cho phí tổn lên tới 100 triệu dollars.Thế nhưng, chỉ 8 năm sau, ông bị lật đổ và bị lưu đày!

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

Thật bất ngờ, phụng vụ Lời Chúa hôm nay cũng nói đến những ‘giá cả phải trả!’. Giá mà con cái Giacóp phải trả khi xuống Ai Cập mua lương thực đem về cứu đói tại quê nhà; giá mà chúng ta phải trả khi lãnh nhận Tin Mừng,và giá mà chúng ta ‘phải tính’ khi trao Tin Mừng cho người khác. Thế nhưng, thú vị thay;ở đây, cả hai trường hợp, Chúa Giêsu cho biết, không ai‘phải trả’cũng như ‘được tính’ đồng nào;vì lẽ, “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không!”.

 

Bài đọc Sáng Thế tiếp tục kể chuyện con cái Giacóp xuôi về mạn nam mua lương thực. Chắc chắn, họ phải đem theo một số tiền đáng kể.Thế nhưng, xem ra họ không phải trả đồng nào mà vẫn có lúa đem về. Tại sao? Vì lẽ, khi không thể tiếp tục dồn nén cảm xúc, tể tướng Giuse đã tỏ mình cho các anh,“Tôi là Giuse, em các anh đây. Vì chưng để cứu sống anh em mà Thiên Chúa đã sai tôi sang Ai Cập trước anh em!”.Giuse coi đây là sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa; Thánh Vịnh đáp ca hôm nay như là một lời nhắn nhủ Giuse gửi đến các anh của mình, “Hãy nhớ lại những kỳ công Chúa thực hiện!”. Quả vậy, các anh của Giuse đã không phải mở hầu bao, vìkhông một ‘giá cả phải trả’ nào đòi họ làm thế; trái lạilà khác, có lẽ họ còn được tặng thêm nhiều vàng bạc mà Giuse muốn gửi đến cha để tạo thêm niềm tin; vì rồi đây, Giuse sẽ đích thân thắng xe của Pharaô để ra ngoài nghinh đón cha già và những kẻ theo ông xuống lập cư ở xứ người.

 

Với bài Phúc Âm, chúng ta thử hỏi, ‘giá cả phải trả’ cho Tin Mừng là gì? Ngạc nhiên thay! Tin Mừng có đến hai mức giá. Giá đầu tiên, cần bao nhiêu để chúng ta có thể nhận được Tin Mừng? Giá thứ hai, phải ‘tính phí’ bao nhiêu, có thể nói như vậy, để chúng ta có thể cung cấp Tin Mừng cho người khác? Trước hết, phải trả bao nhiêu cho Tin Mừng? Câu trả lời là ‘không thể trả nổi’, vì Tin Mừng vô giá; chúng ta không bao giờ có thể mua được Tin Mừng bằng tiền!Thứ đến, được ‘tính phí’ bao nhiêu để có thể cung cấp Tin Mừng cho người khác?Câu trả lời vẫn là ‘không thể tính đồng nào’; vì lẽ, không ai có quyền tính phí hoặc mong đợi bất cứ điều gì để cho đi một cái gì đó mà họ không sở hữu. Sứ điệp cứu rỗi của Tin Mừng thuộc về Chúa Kitô, Ngài tặng trao nó cách nhưng không, chẳng đòi một giá cả nào; vậy không ai lại đòi phải trả cho mình cái không thuộc về họ!

 

Hãy bắt đầu với nửa sau của Lời Chúa Giêsu hôm nay, “Hãy cho nhưng không!”. Điều này cho biết, chúng ta phải cung cấp Tin Mừng vô điều kiện cho người khác; và còn hơn thế, hành động cung cấp không công này lại mang theo nó một đòi hỏi tiềm ẩn nào đó nữa. Đúng thế, việc trao tặng Tin Mừng còn đòi hỏi chúng ta phải hiến thân chính mình; điều đó có nghĩa là, chúng ta phải hiến dâng hoàn toàn chính mình một cách triệt để. Lý do biện minh cho đòi hỏi tự do dâng hiến này là vì,tất cả mọi điều chúng ta nhận được đều là ‘miễn phí’. Thực tế đơn giản là, Tin Mừng là quà tặng hoàn toàn miễn phí, cùng lúc, nó là quà tặng hoàn toàn miễn phí của bản thân chúng ta dành cho người khác. Tại sao? Vì lẽ, Tin Mừng không thuộc về vật chất, nhưng tuyệt vời thay, Tin Mừng là ‘một con người’, đó là Chúa Giêsu Kitô; Ngài đến với chúng ta, sống trong chúng ta cách miễn phí. Như thế, chính chúng ta và Ngài phải trở nên quà tặng miễn phí cho người khác!

 

Anh Chị em,

 

Mỗi ngày, trên bàn thờ, nơi bàn tiệc Thánh Thể và bàn tiệc Lời Chúa, Con Thiên Chúa tiếp tục hiến mình nhưng không cho chúng ta; bên cạnh đó, bao hồng ân xác hồn mà chúng ta lãnh nhận. Thánh Phaolô nói, “Trong Chúa Kitô, chúng ta lãnh nhận từ ân sủng này đến ân sủng khác”; “Trong Ngài, chúng ta không thiếu một ơn nào!”. Ấy thế, đáp lại sự quảng đại và yêu thương của Ngài, Ngài chỉ nhận lại những bất xứng, bất công và xúc phạm từ phía chúng ta. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta quay về với Ngài, sống trong niềm tri ân, cảm tạ và thống hối; đồng thời, ý thức hơn công cuộc mở rộng Vương Quốc Ngài, đem Tin Mừng đến cho người khác mà không đòi hỏi một ‘giá cả phải trả’ nào, như Ngài nói, “Các con đã lãnh nhận nhưng không thì hãy cho nhưng không!”.

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa Giêsu, Chúa là ‘Tin Mừng Sống’ được tặng trao nhưng không cho con; đến lượt con, xin cho con biết trao Chúa cho người khác trong chính con người và cuộc sống của con”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)