Câu chuyện Phi Nhung qua đời !
Câu chuyện Phi Nhung qua đời !
Câu chuyện Phi Nhung qua đời mấy ngày này cứ xôn xao dư luận. Lúc thì cô đã tỉnh, lúc thì cô khó qua khỏi ... và có lúc kẻ xấu cắt ghép hình và tung tin là cô được đưa về Mỹ ...
Thế nhưng rồi đến trưa hôm nay, khi báo chí chính thống đưa tin cô qua đời thì mọi nguồn tin hành lang coi như chợt tắt ! Có người nhận được tin tôi gửi từ báo chính thống nhưng vẫn chưa chịu tin để rồi cứ vẫn hỏi ! Có lẽ nhiều nguồn tin quá để rồi cũng khó tin.
Giờ tin hay không tin cũng đã rõ : Phi Nhung đã qua đời !
Không ai nói trước được sự sinh tử của con người. Đã có sinh thì có tử mà ngày tử thì chỉ ở trong lòng bàn tay của Chúa.
Mà, Phi Nhung qua đời có gì là lạ đâu bởi lẽ trong cái vòng sinh lão bệnh tử của cuộc đời thì không ai thoát được cái chết ! Có chăng là già hay trẻ, mau hay muộn mà thôi.
Sự ra đi của ca sĩ Phi Nhung cùng với nhiều người khác nữa ở đủ mọi lứa tuổi và đủ mọi cấp bậc trong cuộc sống vì dịch bệnh này cho ta thấy sự bất lực của con người trước cái chết. Xét về điều kiện thì ca sĩ Phi Nhung hẳn nhiên là có kinh phí để lo cho sức khỏe hơn người khác. Và xét thêm một bậc nữa thì dĩ nhiên y bác sĩ vẫn ưu ái hơn nhân vật của công chúng sở hữu giọng hát đặc biệt này. Thế nhưng rồi dấu chấm hết của cuộc đời cô ca sĩ vắn số này đã hết !
Qua sự ra đi này cùng với nhiều sự ra đi khác nữa ta thấy phận người thật mỏng manh.
Nhớ lại tuần lễ mà hai ông bà cố của hai Cha thân quen ra đi trong khoảng thời gian ngắn và con số tử vong thật ám ảnh. Dĩ nhiên không ai muốn mình phải mất đi những người thân như thế này vì dịch bệnh. Nếu như dịch bệnh không có thì chắc chắng người quen và cả tôi nữa đều hiện diện trong Tang Lễ. Thế nhưng rồi không như lòng người mong đợi !
Sự kiện Phi Nhung và nhiều người thân quen qua đi làm cho tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy hoang mang, cảm thấy luyến tiếc và cay đắng cho phận người. Phận con người vốn mỏng dòn nay lại dòn mỏng hơn nữa.
Rồi đây tất cả những toan tính và kể cả những sự hơn thua của con người sẽ thế nào khi đặt trước con virus quái ác.
Kèm theo đó sự thay đổi của cuộc đời ! Chả ai ở được một chỗ như người tu bọn chúng tôi. Rày đây mai đó dong duỗi đương gió bụi rồi cũng cất bước ra đi. Mỗi lần dọn phòng, dọn hành trang lên đường là mỗi một lần nhắc nhớ về sự ở trọ trong cõi tạm này.
Ở nhà hưu, người quen báo : "Cha ơi ! Cha gọi điện thăm cha T đi. Cha T mới được phát hiện là có khối u trong phổi đó ! Giờ cha xuống ký ghê lắm !"
Nghe xong cũng chả còn tâm trí nào để mà gọi ! Đơn giản là trong cơn đau đớn này gọi thì biết nói gì đây ngoài ra đôi câu chữ : "Cha cố lên cha nhé !"
Ừ thì cố lên nhưng rồi đến một ngày nào đó cũng quá cố !
Những hình ảnh của các cha thân thương nay còn đâu ? Cha cố Giuse Trị, Cha cố Giuse Quang, Cha cố Giuse Hiệp, Cha cố Giuse Thao, Cha Micae Phú, Cha cố Leo Nghĩa, Thầy Năng, thầy Micae Lý Mẫu ... nay còn đâu ? Và còn một vài vị nữa cũng đang ở cái tuổi chờ đi về nơi xa lắm !
Phận con người là vậy thôi như Thánh Vịnh nói : "Mạnh giỏi chăng là được tám mươi ...". Thật ra thì ngày hôm nay làm gì có chuyện tám mươi khi con người mang trong mình quá nhiều chứng bệnh cũng như đối diện với con virus quái ác.
Nghĩ như vậy, suy như thế để thấy rằng thân phận của con người quá nhỏ bé, quá mong manh và mỏng dòn non yếu. Đời người như hoa cỏ sớm nở chiều tàn và khi nằm xuống cũng như cỏ cây kia chả mang theo được gì.
Lòng nặng trĩu suy nghĩ về phận người và lòng nhủ lòng hãy cố như thế nào đó để sống bớt đi sân hận. Nghĩ như thế và sống như vậy để lòng ta thanh thản hơn trong ngày ta đi về với Chúa.
Mỗi ngày qua đi là mỗi ngày mà ta gần với đất và xa trời hơn như ông bà ta nói. Chính vì vậy mỗi ngày sống nên chăng là mỗi ngày trở về với tâm hồn, trở về với Chúa và trở về với tha nhân hơn để ngày sau khi ta nhắm mắt ta được nhẹ lòng và thanh thản.
Lm. Anmai, CSsR
- Tổng Hơp: