Phúc lành song hành với trách nhiệm - Không bao giờ đóng cánh cửa
PHÚC LÀNH SONG HÀNH VỚI TRÁCH NHIỆM
“Khốn cho các ngươi!”; “Khốn cho các ngươi!”.
Eleanor Roosevelt, cựu đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ, nói, “Triết lý sống của một người không thể hiện trong những gì họ nói; nhưng thể hiện trong những gì họ lựa chọn! Về lâu dài, mỗi người định hình cuộc sống mình và định hình chính mình; quá trình này không bao giờ kết thúc cho đến khi chúng ta chết. Và những lựa chọn chúng ta đưa ra để có cho mình những phúc lành, cuối cùng cũng là trách nhiệm của mỗi người! Vì lẽ, ‘phúc lành song hành với trách nhiệm!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
Một trong những chủ đề của Lời Chúa hôm nay trùng hợp với ý tưởng của cựu đệ nhất phu nhân Roosevelt, ‘phúc lành song hành với trách nhiệm!’. “Ai được giao nhiều, sẽ bị đòi nhiều! Ai được giao ít, sẽ bị đòi ít!”. Isaia nói, “Nếu các ngươi không tin, các ngươi sẽ không tồn tại”; với Tin Mừng, Chúa Giêsu khiển trách các thành “Khốn cho các ngươi!”; “Khốn cho các ngươi!”, rồi Ngài kết luận, “Ngày phán xét, Tyrô và Siđôn sẽ được xử khoan dung hơn các ngươi!”.
Bài đọc thứ nhất cho biết, vua Giuđa là Akhát, bị Israel và Syria đe doạ. Chúa sai Isaia đến trấn an vua; rằng, hai quốc gia bắt nạt Giêrusalem đó, dù có vẻ hùng mạnh, nhưng chúng chỉ là “những que củi còn khói”. Lời trấn an đó được coi như ‘phúc lành’ dành cho vua, vì “Thiên Chúa củng cố thành đô đến muôn đời muôn thuở” như Thánh Vịnh đáp ca tiết lộ. Isaia còn nói cho vua ‘trách nhiệm’, cũng là bài học cho chúng ta; rằng, không thể mong Chúa đứng về phía mình nếu chúng ta không đứng về phía Ngài, “Nếu các ngươi không tin, các ngươi sẽ không tồn tại”.
Mỗi phúc lành đều có một mức độ trách nhiệm tương đương! Các dấu lạ Chúa Giêsu làm tại Corozain, Bethsaiđa và nhất là ở Capharnaum, không được mọi người trong Israel biết tới, chứ đừng nói đến cả thế giới! Vì vậy, những người nhìn thấy chúng, có trách nhiệm lớn hơn những ai không nhìn thấy chúng. Chúa Giêsu khiển trách các thành, đánh thức họ khỏi sự hững hờ; Ngài nhắc nhở họ, một ngày kia, họ sẽ trả lẽ về những điều này trước mặt Chúa. Lý do là vì phép lạ đã không đưa họ đến một đức tin sâu sắc hơn, để từ đó, họ hoán cải tâm hồn mà trở về. Tin và ăn năn là mục đích sau cùng của mọi phép lạ; ‘phúc lành song hành với trách nhiệm!’.
Mục tiêu của tất cả những gì Chúa Giêsu làm là mang lại sự đổi thay các tâm hồn. Mối nguy đối với các thành và cả chúng ta, là quá quen với những dấu lạ này; để rồi, chỉ biết đòi hỏi thêm những dấu lạ khác; vì thế, mục đích của chúng bị đánh mất. Mục đích dấu lạ nhắm đến là chuyển hướng một cuộc sống từ tự cho mình là trung tâm sang nhận Chúa Kitô làm trung tâm. Như Hêrôđê, chúng ta muốn thưởng thức dấu lạ cho đến loá mắt, nhưng không muốn thay đổi đời sống; đang khi Chúa Giêsu không bao giờ làm phép lạ để gây ấn tượng, nhưng để hoán cải một trái tim trở lại với Thiên Chúa hoặc để đưa nó kết hợp sâu sắc hơn với trái tim Ngài!
Anh Chị em,
“Khốn cho các ngươi!”, “Khốn cho các ngươi!”. Hôm nay, có thể là một ngày để chúng ta rà soát lương tâm với vị Cha chung, Đức Phanxicô nói, “Phải chăng Chúa Giêsu cũng đang nói với mỗi người chúng ta, ‘Khốn cho con, khốn cho con!’, bởi vì Ta đã cho con rất nhiều; Ta đã cho con chính Ta, đã chọn con là Kitô hữu; thế mà con thích sống một cuộc sống ‘giảm đi một nửa’, một cuộc sống hời hợt: một chút danh nghĩa Kitô hữu và một chút nước thánh, và không có gì hơn nữa!’. Khi sống đạo kiểu biệt phái giả hình này, điều chúng ta làm cuối cùng, là đuổi Chúa Giêsu ra khỏi tâm hồn mình! Giả vờ có Ngài, nhưng thực chất, chúng ta đã loại bỏ Ngài! Chúng ta nói, ‘Chúng con là Kitô hữu và chúng con tự hào về điều đó!’. Phải! Nhưng thực sự chúng ta đã sống như những người ngoại đạo!”. Chúng ta quên mất, ‘phúc lành song hành với trách nhiệm!’.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin mở mắt cho con nhìn thấy, ân sủng Ngài kỳ diệu biết bao! Đừng để con quên, con phải có trách nhiệm với muôn phúc lành của Chúa, đổ xuống trên con đêm ngày!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
KHÔNG BAO GIỜ ĐÓNG CÁNH CỬA
“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn!”.
Ba nhà thông thái đã phải trả giá bằng một cuộc hành trình dài và những tặng phẩm đắt tiền; và cuộc sống họ đã đổi thay, “họ đã qua đường khác mà về” sau khi gặp Con Thiên Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ với bất cứ ai!
Kính thưa Anh Chị em,
Thật bất ngờ, không như trường hợp của ba nhà đạo sĩ, Lời Chúa hôm nay cho thấy một điều gì đó khá phi lý! Chúa Giêsu nói, “Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết mầu nhiệm Nước Trời”. Và như thế, Thiên Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ với bất cứ ai, xem ra, lại hạn chế mình với một hạng nào đó? Thật thú vị, chúng ta cùng xét xem!
Sự khôn ngoan, kiến thức và hiểu biết là ba trong bảy ơn Chúa Thánh Thần. Vì vậy, tự nó, khôn ngoan và học biết không thể là vấn đề! Ở đây, Chúa Giêsu đang nói về những người mà lòng kiêu hãnh và cái tôi của họ quá cao đến nỗi cho mình có quyền thẩm định mọi sự theo cách khôn ngoan riêng, cho mục đích riêng. Do đó, những mầu nhiệm của Thiên Chúa bị che khuất khỏi họ, chính vì họ đã tập trung trái tim và tâm trí vào bản thân như là điều tốt lành tối cao! Trong cuốn “Thiên Chúa và Thế Giới”, Joseph Ratzinger viết, “Một sinh vật càng lớn, nó càng muốn xác định cuộc sống của chính mình. Nó muốn ngày càng ít phụ thuộc hơn; và do đó, ngày càng trở thành ‘một loại thần thánh’, và không cần ai khác! Đây là cách nảy sinh tự mãn, không cần một nhu cầu nào nữa, cái mà chúng ta gọi là niềm tự hào!”. Cuối cùng, chính họ là những người đã đóng cánh cửa với Thiên Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ với bất cứ ai!
Thật thú vị, bài đọc Isaia hôm nay cho thấy trường hợp của vua Assur, một người được Thiên Chúa sử dụng như một cây roi để sửa phạt dân Ngài. Ông tự cho mình là thông minh, có quyền sinh sát các dân, “vơ vét toàn cầu như lượm trứng rơi”. Thế nên, qua Isaia, Thiên Chúa phán, “Lẽ nào cái rìu lại khoe mình với người cầm rìu? Cái cưa lại tự cao tự đại với người cầm cưa?”. Và một lần nữa, Thiên Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ lại khoan dung với dân, Ngài rút lại cơn giận; Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Chúa không ruồng rẫy dân Ngài!”.
Cũng trong Matthêu, Chúa Giêsu rồi đây, sẽ khẳng định lại chân lý căn bản này theo một cách khác, “Ai không hoá nên trẻ thơ, sẽ không vào được Nước Trời!”. Cả khi trưởng thành, chúng ta không bao giờ được ngừng tỏ ra trẻ thơ, vốn không phức tạp và tuỳ thuộc đủ. Ẩn sau những chiếc mặt nạ và sự lẩn tránh tòng phục là một khuynh hướng lớn dần theo thời gian; từng chút một, chúng ta bắt đầu tính toán, ngụy biện, bớt đi lòng quảng đại, và lạc khỏi sự đơn giản và ngay thẳng của con đường mà Thiên Chúa đã vạch ra. Vì vậy, phải cố gắng thành thật với Chúa, chân thành với mình, tìm cách làm hài lòng Ngài trên hết mọi sự. Thất bại trong cuộc sống của chúng ta là do thiếu chân thành, thiếu cao thượng và trung thành vốn tuyệt đối cần thiết để làm những gì Thiên Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ với bất cứ ai, yêu cầu!
Anh Chị em,
“Nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn!”. Sự hiểu biết về Chúa Cha là điều tốt lành cuối cùng mà con người có thể sở hữu, vì nó tương ứng với niềm khát khao hạnh phúc sâu sắc nhất trong trái tim nó. Vậy thì Chúa Giêsu không muốn bày tỏ Chúa Cha cho ai? Có ai trên đời này mà Ngài lại không muốn cho họ biết Chúa Cha để họ được ở với Ngài trên trời? Những việc làm của Chúa Giêsu, lời rao giảng, sự hy sinh và cái chết của Ngài trên thập giá… chứng tỏ Ngài muốn bày tỏ Chúa Cha cho tất cả mọi người. Tuy nhiên, Ngài cũng cần bạn và tôi giúp Ngài đạt được mục tiêu này; và điều trước tiên, là để cho mình có một con tim rỗng đủ để chứa Ngài. Tiếp đến, bạn và tôi thực sự mong muốn mọi người nhận biết Chúa Cha và ở với Ngài trên trời. Hành vi và cách sống khiêm hạ của bạn và tôi sẽ là một lời mời gọi, và chúng ta cũng sẽ ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ với họ từ vật chất cho đến tinh thần!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, Đấng ‘không bao giờ đóng cánh cửa’ trên một ai, xin dạy con sở hữu sự khôn ngoan và kiến thức có được từ Chúa, trong khi vẫn duy trì những tính cách trẻ thơ mà con cần!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
- Loại bài viết: