Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Abraham dễ thương !

Tác giả: 
Lm Anmai, CSsR

 

 

ABRAHAM DỄ THƯƠNG !

 

           Từ bé, tôi rất thích bản văn Thánh Kinh này trong sách Sáng Thế :

 

Trong những ngày ấy, Chúa phán: “Tiếng kêu la của dân Sôđôma và Gômôra đã gia tăng, và tội lỗi chúng quá nặng nề! Ta sẽ xuống coi việc chúng làm có như tiếng kêu thấu đến tai Ta hay không, để Ta sẽ biết rõ”.

 

Các vị ấy bỏ nơi đó, đi về hướng thành Sôđôma. Nhưng Abraham vẫn còn đứng trước mặt Chúa. Ông tiến lại gần Người và thưa: “Chớ thì Chúa sắp tiêu diệt người công chính cùng với kẻ tội lỗi sao? Nếu có năm mươi người công chính trong thành, họ cũng chết chung hay sao? Chúa không tha thứ cho cả thành vì năm chục người công chính đang ở trong đó sao? Xin Chúa đừng làm như vậy, đừng sát hại người công chính cùng với kẻ dữ! Xin đừng làm thế! Chúa phán xét thế giới, Chúa không xét đoán như thế đâu”. Chúa phán cùng Abraham rằng: “Nếu Ta tìm thấy trong thành Sôđôma năm mươi người công chính, Ta sẽ vì họ mà tha thứ cho cả thành”. Abraham thưa lại: “Dù con chỉ là tro bụi, con đã bắt đầu nói, nên con xin thưa cùng Chúa. Nếu trong số năm mươi người công chính đó còn thiếu năm người thì sao? Vì bốn mươi lăm người công chính, Chúa có tàn phá cả thành không?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm thấy bốn mươi lăm người công chính, Ta sẽ không phá huỷ cả thành”. Abraham lại thưa cùng Chúa rằng: “Nhưng nếu có bốn mươi người thì Chúa sẽ làm gì?” Chúa phán: “Ta sẽ vì bốn mươi người đó mà không trừng phạt cả thành”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, nếu con lên tiếng, xin Chúa đừng nổi giận. Nếu ở đây tìm được ba mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Nếu Ta tìm được ba mươi người, Ta sẽ không phạt”. Abraham nói: “Vì con đã trót nói thì con sẽ thưa cùng Chúa: Nếu trong thành tìm được hai mươi người công chính thì sao?” Chúa phán: “Vì hai mươi người đó Ta sẽ không tàn sát”. Abraham thưa: “Lạy Chúa, xin đừng nổi giận, con chỉ xin thưa lần này nữa thôi: Nếu tìm được mười người công chính ở đó thì sao?” Chúa phán: “Vì mười người đó, Ta sẽ không tàn phá”.

 

Cuộc trả giá giữa Abraham và Chúa sao mà nó dễ thương quá ! Chả phải Abraham dễ thương nhưng Chúa còn dễ thương hơn Abraham. Chúa sẵn sàng chiều theo lời trả giá của Abraham.

 

Vì muốn cứu mình cũng như cứu dân nên Abraham không ngần ngại trả giá với Thiên Chúa như vậy. Xem chừng ra Abraham ngủng ngẳng với Thiên Chúa quá !

 

Câu chuyện từ thời xa xưa này nhắc nhớ cho chúng ta rằng Thiên Chúa ở rất gần ta, có điều ta không chịu tin cũng như không chịu đàm thoại với Chúa đó thôi.

 

Ngày hôm nay, như một thói quen, đi đến đâu, điều trước tiên người ta hỏi mật khẩu wifi để kết nối với điện thoại. Đó là điều bình thường của con người ngày nay. Con người dường như chỉ chú tâm chăm chút chiếc điện thoại của mình đề nó có sóng kết nối với người khác nhưng quên chăm chút phần thiêng liêng của tâm hồn. Để kết nới với Chúa, chả cần mật khẩu gì cả. Chỉ cần ta nói : “Chúa ơi !” là mặc nhiên ta kết nối được với Chúa một cách dễ dàng và cũng chả phải trả phí hay lệ thuộc bất cứ ai.

 

Thiên Chúa ở ngay bên đời của ta nhưng liệu rằng ta có kết nối với Chúa hay không đó mới là điều quan trọng.

 

Thật vậy, chỉ cần cầu nguyện như chúng ta thật sự là, ngay cả trong những đau khổ của cuộc sống; Thiên Chúa lắng nghe và không bỏ rơi chúng ta.

 

Các Thánh vịnh dạy chúng ta cầu nguyện với Chúa bằng chính những lời Chúa ban cho chúng ta.

 

Trong các Thánh vịnh chúng ta gặp thấy mọi tâm tư tình cảm của con người trong mọi hoàn cảnh. Thánh vịnh hướng dẫn chúng ta tiến bước trong cầu nguyện, giúp chúng ta thêm tin tưởng, hy vọng vào sự quan phòng của Chúa, tín thác vào lời hứa của Người và soi sáng cho chúng ta kiên trì trên hành trình đức tin của cuộc sống.

 

          Sách Giáo lý khẳng định rằng mỗi Thánh vịnh "rất đơn giản đến nỗi mọi người trong mọi hoàn cảnh và ở mọi thời đại có thể cầu nguyện bằng các Thánh vịnh" (GLCG, 2588).

 

Khi chúng ta đọc đi đọc lại các Thánh vịnh, chúng ta học được ngôn ngữ cầu nguyện. Thật vậy, Thiên Chúa Cha, qua Thánh Thần của Người, đã linh hứng những lời này trong tâm hồn Vua Đa-vít và những người cầu nguyện khác, để dạy cho mọi người cách ngợi khen Chúa, cảm tạ Người, cầu xin Người, cầu khẩn Người khi vui mừng cũng như khi đau buồn, cách tường thuật những điều kỳ diệu trong các công trình và Luật của Chúa. Tóm lại, các bài Thánh vịnh là lời của Thiên Chúa mà loài người chúng ta dùng để trò chuyện với Người.

 

Để cầu nguyện bằng các Thánh vịnh chúng ta chỉ cần là chính mình. Đừng quên điều này: để cầu nguyện tốt, chúng ta phải cầu nguyện như chính chúng ta là, không trang điểm. Đừng trang điểm tâm hồn để cầu nguyện. “Lạy Chúa, con là như thế này”, và hãy đến trước mặt Chúa như chúng ta là, với những điều đẹp đẽ và cả những điều xấu xa không ai biết, nhưng từ thâm tâm chúng ta biết. Trong các Thánh vịnh chúng ta nghe những lời cầu nguyện của những con người bằng xương bằng thịt, những người có cuộc sống giống như mọi người, đầy rẫy những vấn đề, những mệt mỏi và những bất ổn.

 

Thường khi cuộc sống ta có vấn đề, ta quên người quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta chính là Chúa. Ta cứ loay hoay với người này người kia và vì họ cũng chỉ là người đời nên đời ta càng ngày càng rơi vào ngõ cụt mà không có lối thoát.

 

Hãy noi gương Abraham dễ thương để ta luôn tiếp cận với Chúa và cũng như Abraham ta cũng trả giá như Abraham ! Chúa không thua lòng quảng đại của ta đâu, đừng sợ !

 

Mỗi chúng ta ngày mỗi ngày, phút mỗi phút, giây mỗi giây hãy can đảm, hãy tiến bước bằng cầu nguyện. Chúa Giê-su luôn ở cùng chúng ta.

 

Lm. Anmai, CSsR