Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Vượt qua những rào cản - Mở từ bên trong

Tác giả: 
Lm Minh Anh

 

 

VƯỢT QUA NHỮNG RÀO CẢN

 

“Anh càng kêu lớn tiếng, “Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”.

 

John Milton nói, “Tôi không thể ca ngợi một nhân đức trốn chạy hoặc an phận; một nhân đức không tôi luyện để chịu thử thách; không bao giờ xông pha đương đầu với nghịch cảnh, nhưng lén lút thoát khỏi cuộc đua nơi mà vòng hoa bất tử đòi phải chạy, lấm bụi,nắng cháy và ‘vượt qua những rào cản!’”.

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

Trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta mục kích một con người không “trốn chạy” cũng không chấp nhận “an phận”. Bartimê, một người đã ‘vượt qua những rào cản’ để đến với Chúa Giêsu ! Thật thú vị, Bartimê không được may mắn như một người bình thường, anh là một người mù!

 

Nghe tin Chúa Giêsu đi qua, anh rất muốn được Ngài chú ý ; anh kêu lên, “Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”.Lời cầu của anh ngay lập tức vấp phải sự phản kháng,người ta bảo anh im đi. Tuy nhiên, con người này có một loại đức tin được “tôi luyện” để ‘vượt qua những rào cản’;phản ứng của những người chống lại anh chỉ khiến anh la to hơn, “Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”.Bị mù về thể chất, nhưng xem ra Bartimê vẫn có thể nhìn thấy Chúa Giêsu bằng đôi mắt của trái tim, anh nhận ra Ngài là sứ giả của trời. Để sau đó, anh phát hiện ra rằng, Đấng anh kêu cầu không như những người khác. Ngài dừng lại, truyền dẫn anh đến, nói với anh một cách rất riêng tư, tôn trọng, “Anh muốn tôi làm gì cho anh?”.Anh đáp, “Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy được!”. Đức tin bền bỉ dám “xông pha đương đầu với nghịch cảnh” của anh đã tạo cơ hội để Chúa Giêsu chữa lành anh. Được nhìn thấy, đức tin anh càng thể hiện đậm nét hơn; cụ thể, qua việc anh đi theo Ngài,“vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa”.

 

Là một trong những nhân vật nhỏ bé của Tin Mừng nhưng anh mù Bartimê có thể là nguồn cảm hứng thực sự cho bạn và tôi. Anh đã chia sẻ một loại đức tin mà tất cả chúng ta cần đến ngày nay, một đức tin sẵn sàng ‘vượt qua những rào cản’ có thể có trên đường đời của mỗi người. Câu chuyện của anhnói với chúng ta rằng,một đức tin bền bỉ sẽ được Chúa công nhận và quảng đại phúc đáp.Vì lẽ, đến được với Chúa Giêsu là đến được với ánh sáng, với sự sống. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu sắc, “Ai thắng, Ta sẽ cho ăn quả cây sự sống”.Đúng thế, Bartimê đã chiến thắng; anh chiến thắng chính mình, chiến thắng sự chống đối của những người khác; và anh đã nếm một loại “quả cây sự sống” có tên “Giêsu”, nhờ đã ‘vượt qua những rào cản’.

 

Anh Chị em,

 

“Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”.Như Bartimê, chúng ta hãy la lên như anh, hãy đến với Chúa Giêsu như một người đáng thương bên đường trong sự mù loà của mình. Thế nhưng, bạn có thể bào chữa, “Tôi đâu có mù!”. Nguyên việc cho mình không mù, bạn và tôi đang thực sự khiếm thị ! Nhưng nếu bạn đồng ý thì bài đọc Khải Huyền hôm nay là một lời nhắc nhở tuyệt vời, “Ngươi đã bỏ lòng yêu mến thuở ban đầu. Vậy hãy nhớ lại xem ngươi đã sa sút từ mức nào, hãy ăn năn hối cải và làm lại những việc thuở ban đầu! ”.Vậy nếu biết mình mù, hãy tìm đến với Chúa Giêsu như Bartimê. Anh khuyến khích chúng ta tìm kiếm Ngài cách kiên định và thuần khiết. Anh truyền cảm hứng để chúng ta luôn tập trung vào Chúa cả khi áp lực chung quanh là phải làm khác đi, hoặc “chạy trốn” hay “an phận”. Anh cho thấy rằng, nếu bạn và tôi dám ‘vượt qua những rào cản’, Chúa Giêsu sẽ rộng lượng đáp lại; nhờ đó, chúng ta sẽ không nhượng bộ bất cứ một cuộc đấu tranh nào vốn “đòi phải chạy, lấm bụi và nắng cháy”; và tránh được việc“lén lút thoát khỏi cuộc đua”để rút vào hố của sự tự thương hại hay an phận.

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa,vòng nguyệt quế đang chờ đợi con. Xin cho con can đảm “xông pha đương đầu với mọi nghịch cảnh”, chấp nhận lấm bụi, nắng cháy và ‘vượt qua những rào cản!’. Kìa, Chúa đang đợi con!’”.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)  

 

*************

 

MỞ TỪ BÊN TRONG

 

“Này ông Giakêu, xuống mau đi, vì hôm nay tôi phải ở lại nhà ông!”.

 

“The Light of the World”, “Ánh Sáng Của Thế Giới” là tên một bức tranh, kiệt tác của Holman Hunt. Bức tranh cho thấy Chúa Giêsu, đội mão của một vị Vua, tay xách một ngọn đèn. Ngài đang đứng ngoài cửa của một ngôi nhà, gõ cửa và đợi để được nhận vào. Điều thường được chỉ ra là cửa không có tay nắm ở bên ngoài; nó chỉ có thể được ‘mở từ bên trong!’.

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

Chúa Giêsu rất tôn trọng chúng ta, Ngài đứng trước cửa linh hồn mỗi người và gõ. Ngài chờ đợi cho đến khi nào linh hồn chúng ta ‘mở từ bên trong’ để Ngài bước vào. Đó sẽ là những gì Luca kể về Giakêu trong Tin Mừng hôm nay. Một khi Chúa Giêsu thấy cửa ‘hé mở’, Ngài đẩy vào ngay và không ngần ngại nói, “Hôm nay, Ta phải ở lại nhà con?”. Giakêu đã mở toang cánh cửa trái tim, cánh cửa đời mình để Giêsu vào,và Ngài sẽ dẫn dắt cuộc đời còn lại của anh.

 

Thật trùng hợp, bài đọc Khải Huyền hôm nay cũng nói đến việc Chúa đứng ngoài cửa và gõ, “Này đây Ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta”. Đây là một trong những hình ảnh đẹp nhất của Tân Ước, nó bao hàm một ước muốn rằng, Chúa Giêsu phải đến, trở thành một phần cuộc đời chúng ta; và không chỉ một phần, Ngài sẽ là chủ tâm hồn chúng ta, bởi chúng ta là tạo vật tay Ngài tác tạo. Nhưng việc cho phép Ngài đi vào hoàn toàn tuỳ thuộc chúng ta; tuỳ thuộc vào việc chúng ta có hoán cải trái tim để chào đón Ngài hay không! Như thế, việc thay đổi tâm hồn của một người, quả là một chiến thắng vẻ vang oai hùng nhất trong tất cả mọi chiến thắng. Thánh Vịnh đáp ca thật ý nghĩa, “Ai thắng, Ta sẽ cho ngự bên Ta trên ngai của Ta!”.

 

Giakêu đã thắng, anh được đồng bàn với Chúa Giêsu ! Vậy tại sao Chúa Giêsu chỉ chọn một mình anh, ban cho anh vinh dự được Ngài ở lại nhà? Thưa bởi lẽ, Giakêu đã ‘hé mở’ lòng mình; anh can đảm đánh mất sĩ diện, coi thường danh dự, quên cả tuổi tác khi leo lên cây như một em bé hòng xem tỏ tường con người Giêsu. Sở dĩ anh làm được điều đó bởi anh biết, chỉ một mình Ngài mới có thể cảm thông, thấu hiểu khi Ngài nhìn anh với ánh mắt nhân từ xót thương. Đúng thế, anh thấy mình cần đến lòng thương xót và sự tha thứ đó. Gặp gỡ Ngài, anh đã tìm thấy nhiều hơn những gì có thể tưởng tượng. Anh tìm được chính mình trong lòng thương xót bao dung của Thiên Chúa; anh không còn “hâm hẩm, không nóng, không lạnh”; anh thể hiện sự ăn năn sâu sắc bằng quyết định trao một nửa tài sản cho người nghèo và đền bù gấp bốn cho mỗi hành vi biển lận. Lời chứng của Giakêu bao gồm nhiều điều hơn là lời nói. Thay đổi của trái tim đã dẫn anh đến thay đổi cuộc đời, một sự thay đổi mà cả cộng đồng có thể chứng thực. Thánh Augustinô khuyến khích chúng ta ‘trèo lên cây sung’ để có thể nhìn thấy Chúa Giêsu, đón Ngài vào nhà, và ôm lấy thập giá của Ngài cho cuộc đời của mình.

 

Anh Chị em,

 

“Hôm nay Ta phải ở lại nhà con?”. Chúa Giêsu luôn ước được ở trong tâm hồn chúng ta, bởi “nhà con” cũng là “nhà Ngài” trên trần gian này; Ngài là một phần không thể thiếu trong cuộc đời chúng ta. Thế nhưng, Ngài rất tôn trọng tự do của mỗi người; và dù là Chúa, Ngài không cưỡng bức ai, cũng không đột nhập trái phép; Ngài sẽ chỉ vào theo lời mời của bạn và tôi. Ngài ở đó ngay giờ này và sẽ ở đó suốt ngày hôm nay và hàng ngày. Ngài không ngần ngại cho chúng ta những cơ hội, những biến cố, những con người, để chúng ta ‘hé mở’ cho Ngài. Chúng ta có mời Ngài vào hay không ; nghĩa là có cần đến lòng thương xót và sự tha thứ của Ngài hay không! Biết đến sự chần chừ của chúng ta khi phải “leo lên” cao thì chính Ngài đã tự ý leo lên, leo lên cây thập giá, một loại cây ‘quá ngớ ngẩn’ hầu chúng ta có thể thấy rõ Ngài mà ‘hé mở’ cho Ngài; và Ngài chỉ ước cánh cửa ấy sẽ được sớm ‘mở từ bên trong’, sớm nhất có thể!

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa đã tự nguyện ‘leo lên cao’ để con thấy được chính mình trong lòng thương xót của Chúa. Cho con biết tự nguyện ‘mở từ bên trong’ linh hồn con mỗi khi nhìn lên Thánh Giá, hầu ngôi nhà tâm hồn con là nơi cư ngụ luôn mãi của Chúa!”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)