Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Mở rộng tầm nhìn - Chuyển trao sự sống

Tác giả: 
Lm Minh Anh

 

 

MỞ RỘNG TẦM NHÌN

 

“Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên Chúa!”; “Ta sẽ ăn gì và mặc gì?”.

 

“Tiền thường xen vào giữa Chúa và người. Chỉ cần giữ hai xu nhỏ trước mắt, bạn sẽ không nhìn thấy những ngọn núi. Cũng không cần một số tiền quá lớn xen vào giữa chúng ta với Chúa; chỉ một chút, đặt không đúng vị trí, hậu quả sẽ là mất tầm nhìn, và chúng ta không bao giờ thấy Ngài. Hãy ‘mở rộng tầm nhìn’, đừng che khuất nó!”. Đó là nhận định thú vị của Cedric Gowler!

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

“Chỉ một chút, đặt không đúng vị trí, hậu quả sẽ là mất tầm nhìn!”. Hôm nay, đầu Năm Mới, Lời Chúa mời gọi chúng ta “‘mở rộng tầm nhìn’, đừng che khuất nó!”. Nghe lời Chúa Giêsu, “Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên Chúa!”;đừng lo lắng theo cách thế gian, “Ta sẽ ăn gì và mặc gì?”.

 

“Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên Chúa!”.Điều Chúa Giêsu dạy được thánh Ignatiô gọi là ‘dửng dưng’ đối với vật chất. Rõ ràng, một số vật chất như bánh ăn, áo mặc và chỗ ở là cần thiết; nhưng thái độ ‘dửng dưng’ đối với chúng không phải là người đó không quan tâm, trái lại, đó là một người rất quan tâm ! Họ quan tâm có nhiều thứ và chỉ sử dụng chúng trong chừng mực cần thiết để yêu thương và phục vụ Thiên Chúa,phục vụ tha nhân vì lợi ích của Ngài.

 

Lo lắng về của ăn vì giờ này tôi đang đói, rất khác, so với việc liệu tôi sẽ có thức ăn vào tháng tới hay không; lo lắng về những gì đang xảy ra khi sức khoẻ tôi được chăm sóc tử tế, rất khác, so với việc tự hỏi sức khoẻ của tôi sẽ giữ được bao lâu trong những năm tới; băn khoăn vì không có tiền nhà để trả cho chủ tháng này, rất khác, so với việc tự hỏi, liệu khi nào tôi giàu!

 

Cũng thế, lo lắng và bận tâm về tương lai là lãng phí thời gian và năng lượng; ấy thế, chúng ta lại ‘say mê’ chúng! Bởi lẽ, lo lắng không bao giờ rút bớt được nỗi buồn của ngày mai, nó chỉ đào huyệt chôn vùi niềm vui của ngày hôm nay. Ngày đầu năm, Chúa Giêsu mời chúng ta ngước nhìn chim trời và những bông hoa đồng nội. Chúng không làm gì ngoài việc trở nên chính mình, những con chim hồn nhiên bay lượn, những bông hoa xinh tươi trước Đấng chăm sóc chúng. Những con chim thanh thoát và những cánh hoa ngu ngơ đẹp làm sao! Khi thời gian của chúng đến, chúng qua đi, vậy thôi! Đừng quên, Đấng chăm bẵm chúng là Đấng dựng nên trời đất, biển khơi và muôn loài trong đó như bài đọc Sáng Thế hôm nay nhắc nhở.

 

Vậy mà, chúng ta thường quá bận lòng để hối tiếc quá khứ hoặc trăn trở tương lai. Thật phi lý! Niềm vui và hạnh phúc chỉ có trong hiện tại. Không ở đâu khác! Nếu cứ nhìn về phía trước hay ngoái nhìn phía sau, sẽ không bao giờ tìm thấy hạnh phúc; vì lẽ, hạnh phúc đang ở đây, trong tầm tay vào mọi thời điểm. Cha Mello nói, “Bạn có mọi thứ bạn cần ngay bây giờ để hạnh phúc!”. Cuộc sống sẽ thay đổi ra sao nếu chúng ta thực sự tin vào những gì chưa tới hay những gì đã qua! Vì hạnh phúc chỉ có thể có trong giây phút hiện tại. Hạnh phúc hôm qua không còn nữa; hạnh phúc ngày mai chưa tồn tại; nếu bây giờ bạn không hạnh phúc, bạn sẽ không bao giờ…!

 

Anh Chị em,

 

“Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên Chúa!”. Ngày đầu năm, Giáo Hội muốn con cái định hướng cụ thể cho những tháng ngày sắp tới. Chúng ta tìm gì? Hẳn ai cũng tìm điều cao quý nhất, vĩnh hằng nhất. Nhưng tất cả “gì” của thế gian này đều ngắn ngủi , bèo bọt so với Nước Thiên Chúa. Bởi lẽ tìm kiếm và sở hữu Nước Thiên Chúa là chính Chúa; có Chúa, có tất cả,không chỉđời này mà cả thiên đàng đời sau. 365 ngày đang mở ra, chắc chắn vui và buồn, hạnh phúc và khổ đau sẽ đan xen. Nhưng nếu biết ‘mở rộng tầm nhìn’vào Cha trên trời như Chúa Giêsu đề nghị, chúng ta tin tưởng, an tâm vững bước. “Tiên vàn hãy tìm Nước Thiên Chúa, mọi sự khác Ngài sẽ ban cho”, đó là một tầm nhìn và cách nhìn đúng đắn nhất. Phaolô thật chí lý qua thư Philipphê hôm nay, “Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa. Tôi nhắc lại, vui lên anh em!”.

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, xin ‘mở rộng tầm nhìn’ của con, hầu con có thể tự tin đi vào Năm Mới với đôi tay rộng mở để nhận và để trao!”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

**********

 

CHUYỂN TRAO SỰ SỐNG

 

“Công đức của các ngài không chìm vào quên lãng”.

 

Rudyard Kipling, một nhà thơ người Anh, nói, “Thiên Chúa không thể có mặt ở khắp mọi nơi; vì thế, Ngài đã tạo nên các bà mẹ!”.

 

Anh Chị em,

 

Rudyard Kipling không chỉ nói đến các bà mẹ, nhưng nói đến‘người mẹ’ của tất cả mọi loài, ngay cả động vật và thảo mộc. Nói đến mẹ là nói đến sự sống; nói đến sự sống là nói đến Thiên Chúa, nguồn mạch mọi sự sống. Hôm nay, mồng hai Tết, Giáo Hội cho con cái dành một ngày để kính nhớ Ông Bà Tổ Tiên; đó là những con người chuyển trao; các ngài đón nhận mầm sống từ Thiên Chúa, làm cho những mầm ấy trổ sinh, nhân lên và trao về lại cho Ngài. Tắt một lời, các ngài là những con người được gọi để ‘chuyển trao sự sống’, chuyển trao đức tin!

 

Một cách hình tượng, thánh Augustinô đã viết về sự chuyển trao cũng như sự kế thừa của các thế hệ như thế này, “Hỡi các bạn! Các thế hệ trên mặt đất như những chiếc lá luôn xanh tươi trên cành; trái đất mang những con người như những thân cây mang đầy những chiếc lá. Địa cầu đầy đặc những con người kế tiếp nhau, người này khóc chào đời, người kia vẫy tay giã biệt. Cây không bao giờ cởi bỏ chiếc áo xanh của mình, nhưng xin các bạn hãy nhìn xuống gốc. Các bạn đang dẫm lên một tấm thảm vàng úa đầy những chiếc lá khô mục!”.

 

Sách Huấn Ca hôm nay gọi các ngài là những vĩ nhân, “Công đức của các ngài không chìm vào quên lãng”. Còn hơn các vĩ nhân, các ngài là ‘vĩ nhân của các vĩ nhân’; vì lẽ, các ngài đã sinh ra các vĩ nhân và các thánh nhân. Thư Êphêsô hôm nay nói, “Kẻ làm con, hãy vâng lời cha mẹ theo tinh thần của Chúa. Hãy tôn kính mẹcha!”. Chúa Giêsu cũng nhắc lại luật Cựu Ước vốn khá khắt khe trong Tin Mừng hôm nay, “Ngươi hãy thờ cha kính mẹ; kẻ nào nguyền rủa cha mẹ, phải bị xử tử!”. Bởi lẽ, các ngài nhận trách nhiệm ‘chuyển trao sự sống’ từ Thiên Chúa.

 

Kính nhớ Ông Bà Tổ Tiên, chúng ta nhắc lại một tập tục không mấy quen thuộc với người Kinh mà một số đồng bào thượng vẫn giữ, đó là tục “Bỏ mả”. Chẳng hạn người Êđê. Khi trong nhà có người chết, gia đình con cháu hàng ngày mang cơm nước ra mộ; cho đến khi có điều kiện, họ làm lễ bỏ mả. Đó là một bữa tiệc linh đình với heo bò; sau đó, họ vĩnh viễn chia tay người chết và không quan tâm đến ngôi mộ mà họ đã san bằng. Họ tin linh hồn người chết đã siêu thoát, không còn vướng bận cõi trần. “Bỏ mả”, “bãi mả” là tập tục gần như bắt buộc trong nếp sống du canh, du cư. Người Công Giáo không bỏ mả, không quên ông bà cha mẹ; nhưng kính nhớ các ngài như những vĩ nhân của các vĩ nhân, những con người ‘chuyển trao sự sống’.

 

Anh Chị em,

 

“Công đức của các ngài không chìm vào quên lãng”. Công đức của ông bà cha mẹ chúng ta góp phần làm nên những gì chúng ta là và chúng ta có! Các ngài không chỉ chuyển trao sự sống của Thiên Chúa nhưng còn chuyển trao đức tin để chúng ta có được sự sống ân sủng của con cái Thiên Chúa trong Chúa Giêsu Kitô. Vì thế, chúng ta phải yêu thương kính trọng; đúng hơn, phải nâng niu, trân quý các ngài khi sinh tiền và cầu nguyện cho các ngài khi các ngài đã khuất núi. Xin Chúa thứ tha mọi bất xứng và vô tâm của chúng ta. Thánh Phaolô nói, “Hãy gánh lấy tuổi già của cha con!”. Gánh lấy tức là gánh cái nặng, không ai gánh cái nhẹ. Và chúng ta đừng quên làm gương sáng cho con cái trong việc kính trọng và kính nhớ các ngài; bởi lẽ, không tập cho con cái ngay từ bây giờ, bạn đừng ngạc nhiên với tục bỏ mả mai ngày của con cái!

 

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, cảm tạ Chúa cho con có mẹ có cha; cho con biết quý trọng sự sống và đức tin Chúa ban qua các ngài; đừng để con phụ lòng ‘vĩ nhân của các vĩ nhân’ đã‘chuyển trao sự sống’ của Chúa cho con!”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)