Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa - Chảy mãi, chảy đến tha nhân

Tác giả: 
Lm Minh Anh

 

 

ĐIỀU KIỆN ĐỂ HỨNG NHẬN ÂN HUỆ CHÚA

 

“Mọi người trong hội đường đều đầy phẫn nộ!”.

 

“Cánh cửa cuộc đời thật là mầu nhiệm; nó trở nên thấp hơn một chút so với người muốn đi qua nó. Chỉ ai biết cúi mình, người ấy mới có thể bước qua ngưỡng của nó! Khiêm tốn, một ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa!’”.

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

“Khiêm tốn, một ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa!’”. Hai bài đọc Lời Chúa hôm nay minh hoạ ý tưởng của nhà tu đức trên. Thái độ “ngoan ngoãn” của tướng quân Naaman trong bài đọc Các Vua khác hẳn sự“phẫn nộ” của người Do Thái cùng thời Chúa Giêsu trong bài Tin Mừng.

 

Naaman, một dũng tướng của Syria; tuy nhiên, cùng với danh vọng và quyền lực, ông phải sống trong bi đát với bệnh phong cùi! Bộ giáp của ông, trên thực tế, che đậy một con người yếu ớt, tổn thương và bệnh tật ! Đôi khi, những món quà tuyệt vời chỉ là một tấm giáp che chắn những yếu đuối lớn lao. Naaman phải làm theo một đứa trẻ, tìm gặp người của Thiên Chúa; và ông phải khiêm tốn đến hai lần. Nghĩa là ông đã gặp một sứ giả ‘tầm thường’, làm theo một cách thức ‘lạ thường’, bởi một bé gái ‘khác thường’;để rồi, được một phép lạ ‘phi thường’.Ông đã thốt lên lời tuyên xưng, “Thật tôi biết, không có Thiên Chúa nào khác trên hoàn vũ, ngoài một Thiên Chúa ở Israel!”. Rõ ràng, khiêm tốn, một ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa!’.

 

Ngược lại, trong bài Tin Mừng, dân thành Nazareth không thể tin vị Thiên Sai là một thợ mộc nghèo hèn. Họ khó chịu với Chúa Giêsu, nhất là khi Ngài cho biết, trong lịch sử, Thiên Chúa từng tỏ ra ưu ái người ngoài chứ không chỉ với Do Thái. Họ bất bình vì đã đặt sự bảo đảm của mình vào di sản và lời hứa của Thiên Chúa qua các tổ phụ; họ nghĩ rằng, vì là Do Thái, nên cách nào đó, Thiên Chúa phải chiếu cố họ hơn những người khác. Thiếu khiêm tốn, họ đánh mất ân huệ của Thiên Chúa; tệ hơn, họ đầy phẫn nộ, những muốn xô Chúa Giêsu xuống vực!

 

Cả chúng ta, chúng ta cũng có thể mắc phải sai lầm này khi quên rằng, khiêm tốn, ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa!’. Chúng ta nghĩ, tôi thuộc nhóm này, nhóm kia; tôi đạo dòng; hoặc tôi có chức vụ này, chức vụ nọ… nên cách nào đó, Chúa phải quan tâm đến tôi nhiều hơn, lắm đặc ân hơn! Đây chẳng phải là nguyên nhân gây ra sự phẫn nộ trong cuộc sống tôi sao? Vì thế, tôi cay đắng khi không được ưu đãi; bởi lẽ, tôi nghĩ, tôi xứng đáng để nhận được nhiều hơn thế!

 

Anh Chị em,

 

“Mọi người trong hội đường đều đầy phẫn nộ!”. Thật trái khoáy, chính qua con đường nghèo hèn, Thiên Chúa cứu độ con người! Thật là một chướng ngại quá lớn cho những ai “không biết cúi đầu!”. Cũng thế, nếu chúng ta nghĩ, tôi làm cái này, tôi dâng cái kia… thì Chúa phải đáp ứng những điều tôi xin. Không phải thế, Chúa yêu thương và cứu độ chúng ta theo cách của Ngài. Vì thế, cần thiết biết bao, để nhận thức rằng, khiêm tốn, một ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ của Chúa!’. Mùa Chay, mùa lắng lòng mình xuống để nghe Lời Chúa, ngắm nhìn cách thức hành động của Ngài nơi Con Một Giêsu, Đấng huỷ mình ra không để cứu chúng ta. Mùa Chay, còn là mùa khát khao Giêsu. Thật ý nghĩa với Thánh Vịnh đáp ca, “Linh hồn con khao khát Chúa Trời, là Chúa Trời hằng sống!”. Giêsu Hằng Sống đang ước mong chúng ta trở nên khiêm tốn như Ngài; qua đó, bạn và tôi cũng trở nên những Giêsu “luôn biết cúi mình” phục vụ tha nhân!

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, xin tẩy rửa con sạch mọi ích kỷ, phù phiếm và kiêu căng; cho con ý thức rằng, khiêm tốn, một ‘điều kiện để hứng nhận ân huệ Chúa!’”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

 

****************

 

CHẢY MÃI, CHẢY ĐẾN THA NHÂN

 

“Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy!”.

 

“Người đàn ông đã cùng tôi ăn tối đã giết anh trai tôi”. Đó là lời của một phụ nữ xinh đẹp tại một bữa tiệc. Ruth đã kể về John, người đã sát hại anh cô như thế nào. John thụ án 18 năm; sau đó, ổn định tại một trang trại, nơi cô gặp anh sau 20 năm vụ án. Được thôi thúc bởi Chúa Kitô, cô tìm John, nói lời tha thứ. Nhiều người sẽ không gọi đây là một câu chuyện thành công: John chưa trở lại đạo! Nhưng tại một bữa tiệc khác, giọng John vỡ ra khi nói: “Kitô hữu là những người duy nhất mà bạn có thể giết con trai họ; họ sẽ biến bạn thành một phần của gia đình họ. Tôi không biết “Ai đó” trên cao, nhưng chắc chắn, Ngài đang săn lùng tôi!”. Câu chuyện của John còn dang dở; John vẫn chưa tin. Nhưng như Chúa Kitô đã chết cho bạn, bất kể bạn từ chối hay chấp nhận Ngài, Ruth “tha nợ” cho John mà không cần điều kiện. Thậm chí, cô còn trở thành bạn của anh!

 

Kính thưa Anh Chị em,

 

Lời Chúa hôm nay cũng nói đến nợ nần! Người nợ Chúa; người nợ người! Người tha cho người, nếu muốn Chúa tha cho mình. Tha thứ, như dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân!’.

 

Bài đọc Đaniel cho thấy con người nợ Chúa thật nhiều! “Vì tội lỗi, chúng con đã thành dân nhỏ nhất, đã nếm mùi ô nhục trên khắp hoàn cầu”. Tin Mừng cho thấy, người cũng nặng nợ với người: một người nợ lớn, một người nợ nhỏ; cả hai không trả nổi, nài xin ‘chủ mình’ hoãn lại. Chủ chạnh thương, tha cho người thứ nhất món nợ cực lớn, nhưng người này không tha cho bạn mình món nợ cực nhỏ. Và Chúa Giêsu kết luận, “Cha Tôi trên trời cũng xử với các con đúng như thế!”. Điều đó không có nghĩa là Thiên Chúa hẹp hòi đến độ sẽ xét xử người, như ‘người cư xử với người’; Lời Chúa muốn nói, ai không mở lòng với anh em, không thể mở ra cho Thiên Chúa! Như vậy, không tha thứ là đánh mất những gì đã nhận được; suối tắc nghẽn, ao tù tanh tưởi. Vì thế, người nợ lớn đã bất ngờ được tha, nay bất ngờ bị rút lại. Ai biết tha thứ, người ấy giữ được thứ tha!

 

Điều Chúa Giêsu đang nói là sự cho đi và nhận lại. Điều thú vị là, chúng ta thường dễ dàng nghĩ đến việc ‘tha cho người’ hơn là xin ‘tha cho mình’. Con nợ thứ nhất xem ra chân thành, “Anh sấp mình dưới chân chủ”; thực ra, anh chỉ là một diễn viên giỏi! Bởi sau khi được xoá khoản nợ khổng lồ, anh bủn xỉn với con nợ cỏn con của anh; thay vì thương xót, “Y tóm lấy, bóp cổ mà nói, ‘Hãy trả nợ cho ta!’”. Tại sao? Bởi lẽ y không động lòng trước tình yêu vô hạn và xót thương của chủ. Tha thứ, nếu là thật, phải ảnh hưởng đến mọi sự nơi chúng ta. Nó là một điều gì đó phải ‘xin, cho; nhận và cho lại’. Như một dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân’.

 

Anh Chị em,

 

“Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy!”. Sai lỗi là việc của người, thứ tha là việc của Trời. Nếu Chúa Giêsu ra lệnh cho chúng ta phải tha bảy mươi lần bảy, thì làm sao Ngài thoát khỏi việc ‘không vô hạn’ trong sự tha thứ của Ngài? Ý nghĩa biết bao Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin nhớ lại nghĩa nặng với ân sâu của Ngài!”.Bao lâu không đi vào quỹ đạo xót thương của Thiên Chúa, bấy lâu chúng ta không thể tha thứ cho người khác. Không phải tha ‘bảy lần’ nhưng tha ‘vô hạn lần bảy’. Hãy nhìn lên thập giá, chiêm ngắm trái tim bị đâm thâu của Chúa Kitô, một trái tim khơi mỏ mạch mọi ân sủng thứ tha qua các Bí Tích! Hãy kết nối, khai thông đời mình vào dòng chảy thần linh ấy và như một dòng suối phải chảy, ‘chảy mãi, chảy đến tha nhân’, chúng ta trào tràn sức sống, lòng thương xót và sự thứ tha của Thiên Chúa cho anh chị em mình.

 

Chúng ta có thể cầu nguyện,

 

“Lạy Chúa, Đấng rửa sạch tội con vốn ‘đỏ hơn son’ bằng Máu Châu Báu của Ngài, cho con biết ném tội của anh chị em con xa thật xa như Chúa đã ném tội lỗi con tận mãi ngàn khơi!”, Amen.

 

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)