Sự kỳ diệu của cô đơn - Không đáp lại một lời
SỰ KỲ DIỆU CỦA CÔ ĐƠN
“Giải tán họ xong, Ngài lên núi cầu nguyện một mình. Đến chiều, Ngài vẫn ở đó một mình!”.
“Một là tự tử, hai là về thành phố, ba là ôm chặt Chúa!”. Đó là chia sẻ của cha René Voillaume khi ngài nói đến ‘thời gian nhà tập’ của một Tiểu Đệ Chúa Giêsu tại sa mạc Sahara, nơi nhiệt độ thông thường có thể lên đến 58°C và lạnh dưới - 45°C!
Kính thưa Anh Chị em,
Không phải đợi đến ngày vào sa mạc Sahara, Chúa Giêsu mới chọn ‘ôm chặt Chúa’; nhưng trong suốt cuộc sống của mình, Ngài đã luôn ôm chặt Chúa Cha. Thật thú vị, với ý tưởng này, Tin Mừng hôm nay hé lộ ích lợi của cô đơn; đúng hơn, ‘sự kỳ diệu của cô đơn!’.
Khi bạn coi việc ở một mình là cô đơn, Chúa Giêsu coi nó là cô tịch; khi bạn coi cô tịch là lãnh địa của trống vắng, Chúa Giêsu coi nó là lãnh địa của gặp gỡ; khi bạn chạy trốn cô tịch, Chúa Giêsu đi tìm nó! Nhờ kiên trì ôm chặt Chúa Cha như Chúa Giêsu, bạn và tôi mới có thể cảm nhận ‘thiên đàng của những gặp gỡ’, cảm nhận ‘sự kỳ diệu của cô đơn!’. Tuy nhiên, điều làm cô đơn trở nên kỳ diệu là một cô đơn đầy Chúa, một cô đơn ‘ôm lấy Chúa và được Chúa ôm lấy’, chứ không phải cô đơn theo nghĩa cô độc nghèo nàn!
Sau khi giải tán dân, Chúa Giêsu lên núi một mình để cầu nguyện. Quan trọng, để cầu nguyện! Ngài sẵn sàng rời bỏ sự vồ vập của đám đông để ở một mình với Chúa Cha, một điều gì đó mà Ngài khắc khoải mỗi ngày. Khác với Chúa Giêsu, việc ở một mình của chúng ta có thể nhanh chóng dẫn đến một nỗi cô đơn nhất định; những lúc ấy, chúng ta cảm thấy bị thôi thúc muốn tìm một ai đó, một thứ gì đó vốn có thể giúp gây mê, hầu tránh khỏi cảm giác đau đớn. Nếu đúng vậy, hãy học ôm chặt Chúa Cha như Chúa Giêsu, ở lại với Ngài; học cách tận hưởng sự hiện diện của Ngài! Bấy giờ, ‘sự kỳ diệu của cô đơn’ sẽ tỏ mình, ‘thiên đàng’ sẽ tỏ hiện, nỗi đau biến thành niềm vui và bất an biến thành bình an.
Như Chúa Giêsu, bạn hướng lòng lên Chúa, kết hiệp với Ngài; và điều sẽ xảy ra là chính lúc đó, bạn có thể liên đới với những người khác cách sâu sắc hơn. Một mình trên núi “cho đến chiều tối”, Chúa Giêsu vẫn ý thức việc các môn đệ đang vật lộn với biển, Ngài vẫn gần gũi họ; từ đó, kịp có mặt với họ trong cuộc chiến đấu với sóng dữ, kêu gọi họ can đảm. Và cuối cùng, bước lên thuyền, đưa họ vào bờ. Cũng thế, trong cầu nguyện, chúng ta ở gần và đến gần những người khác cách đặc biệt. Đó chính là ‘sự kỳ diệu của cô đơn!’.
Bài đọc Dân Số nói đến một trải nghiệm tương tự. “Lều Hội Ngộ” được coi như điểm hẹn cô tịch để con người gặp gỡ Thiên Chúa, tìm lại chính mình. Chúa đòi vợ chồng Aaron và Miriam ra đó, vì hai người này có lỗi với Môsê. Ở đó, Ngài nói cho họ sự sai trái. Và cũng ở đó, Aaron và Miriam nhận ra lỗi mình, và xin Ngài xót thương, “Lạy Chúa, xin dủ lòng xót thương, vì chúng con đắc tội với Ngài!” đúng với tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca.
Anh Chị em,
“Ngài vẫn ở đó một mình!”. Càng ở với Thiên Chúa, Chúa Giêsu càng gần con người. Như Ngài, chúng ta ôm chặt Chúa, ôm chặt thiên đàng, nhưng vẫn có thể gần gũi với tha nhân. Như vậy, cô đơn không thể mài mòn; trái lại, giúp chúng ta gắn bó với Chúa, sống trong tình yêu thương của Ngài; đồng thời, liên kết sâu sắc với anh chị em mình để trở nên khí cụ bình an của Ngài cho họ. Rõ ràng, cô đơn cũng có sự kỳ diệu của riêng nó!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con sợ cô đơn, dạy con yêu mến nó, một cô đơn đầy Chúa; nhờ đó, con có thể cảm nhận sự kỳ diệu của nó!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
************
KHÔNG ĐÁP LẠI MỘT LỜI
“Chúa Giêsu không đáp lại một lời!”.
Gioan Maria Vianney, một người mà đầu đời, dường như Thiên Chúa không đáp lại một lời với chủng sinh này. Sức khoẻ kém, trí khôn giới hạn, học lực khiêm tốn. Vậy mà, nhờ kiên trì, Vianney làm linh mục. Suốt 40 năm, Vianney đã đốt lên ‘ngọn nến đời mình’ cho đến khi không còn gì để tiêu hao. Ấy thế, “Tù nhân chiếc hộp giải tội” đã làm thánh, đến nỗi Lyon phải xây nhà ga mới, tăng các chuyến tàu từ Ars để phục vụ hàng vạn linh hồn!
Kính thưa Anh Chị em,
Thiên Chúa thường im lặng, đó là một sự thật! Tin Mừng hôm nay chứng thực điều đó. Một phụ nữ ngoại giáo cứ lẽo đẽo theo sau Thầy trò Chúa Giêsu, xin Ngài chữa cho con gái mình; vậy mà phản ứng đầu tiên của Ngài là ‘không đáp lại một lời!’.
Thật ngạc nhiên, hiện thân của một Thiên Chúa xót thương ‘không đáp lại một lời’ trước nài nỉ của một người mẹ khốn khổ; ngạc nhiên hơn, sau sự can thiệp của các môn đệ, Ngài bảo, “Thầy chỉ được sai đến cùng các chiên lạc nhà Israel!”, “Đấng Cứu Độ Muôn Dân” chỉ đến với chiên lạc Israel? Chưa hết, những lời ‘muối mặt’ không thể hiểu nổi, “Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho cún!”. Thật sốc! Nhưng rõ ràng, do sự quan phòng, Chúa Cha đã lôi kéo cô đến với Ngài và Ngài đã ‘tương tác’ với sự lôi kéo này, không phải để thô lỗ hay từ rãy nhưng cho phép cô thể hiện một đức tin vốn còn ‘rất thiếu’ nơi nhiều người. Đó là lý do tại sao, thoạt tiên, Ngài từ chối!
Trong cuộc sống, nhiều lúc xem ra Thiên Chúa rất câm nín. Nhưng nếu Ngài câm nín, chúng ta phải biết, Ngài có lý do. Ngài không bao giờ ngoảnh mặt; đúng hơn, sự im lặng của Ngài là một cách thức để lôi kéo chúng ta đến gần Ngài hơn; hơn cả việc Ngài muốn chúng ta thuộc về Ngài tức thì ngay khi Ngài hét ‘thật to, thật rõ’ điều đó! Im lặng của Chúa không nhất thiết là dấu hiệu của việc Ngài chẳng thiết tha gì đến chúng ta, nhưng đó thường là ‘một hành động mang tính thanh luyện’ nhằm mời gọi chúng ta biểu lộ đức tin của mình lên một cấp độ cao hơn, đầy đủ hơn và dĩ nhiên, mạnh mẽ hơn.
Sách Dân Số hôm nay, cách nào đó, cho thấy sự lạnh lùng của Thiên Chúa. Ngài nói thật nhiều, nhưng khác nào, đã ‘không đáp lại một lời’ trước những con người mà Ngài gọi là “cộng đồng hư đốn”. Ngài phán, “Cộng đồng hư đốn này đã cấu kết với nhau chống lại Ta. Trong sa mạc này chúng sẽ bị tiêu diệt và sẽ chết hết!”. Nói thì vậy, nhưng Ngài đã không làm thế! Quả vậy, nhờ lời cầu khẩn của Môsê, Ngài tha cho dân. Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ tâm tình, “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con, bởi lòng thương dân Ngài!”.
Anh Chị em,
“Ngài không đáp lại một lời nào!”. Biết bao lần Thiên Chúa câm nín trước con người như Ngài đã câm nín trước Giêsu, Con Một! Ngài đang câm nín trước một cuộc chiến vô lý không hồi kết; Ngài câm nín khi hàng vạn người không nhà không cửa vì trận lũ 140 năm mới có một lần! Đúng như sách Dân Số cho thấy, Thiên Chúa thanh luyện con người theo cách của Ngài, vào giờ của Ngài, với lòng thương xót và ý muốn thánh thiện của Ngài. Phần bạn và tôi, cứ kiên trì cầu nguyện và đốt lên ‘ngọn nến đời mình’ cho đến khi không còn gì để tiêu hao!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cả khi con xem ra không còn gì để mất, xin cho đầu gối con được sưng lên vì kiên tâm ngước lên Ngài!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
************
- Loại bài viết:
- Thể loại khác: