Từ một góc độ thần thánh - Quà tặng xót thương
TỪ MỘT GÓC ĐỘ THẦN THÁNH
“Satan, lui lại đàng sau Thầy!”.
“Khi nói, ‘Ai muốn theo tôi, hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà theo tôi’; khác nào Chúa Giêsu nói, ‘Hãy đến, mang theo chiếc ghế điện của con! Lên phòng hơi ngạt nhé!’. Ngài không nghĩ đến một thánh giá bằng vàng trên cổ duyên dáng của một bé gái hay một thánh giá ngạo nghễ trên đỉnh nhà thờ, nhưng Ngài nghĩ đến một nơi hành hình! Tuy nhiên, Ngài nhìn nó từ một góc độ thần thánh!” - Billy Graham.
Kính thưa Anh Chị em,
Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay kể lại cuộc vật lộn của Phêrô trước cuộc tử nạn của Thầy, điều ông vừa được tiết lộ. Ông “can trách” Ngài, Ngài “quở trách” ông, “Satan, lui lại đàng sau Thầy!”. Vì không như Thầy, Phêrô không nhìn thập giá ‘từ một góc độ thần thánh!’.
Yêu mến Chúa Giêsu, Phêrô vừa sợ hãi, vừa lo lắng cho Thầy; ông hoang mang và cố nói lên một điều gì đó ‘cho có ý nghĩa’. Nỗ lực của Phêrô có chủ đích tốt nhưng hoàn toàn trệch hướng! Hậu quả là ông nhận lấy một lời khiển trách khá tệ; Chúa Giêsu đi xa đến mức gọi ông là “Satan!”. Đúng, kế hoạch của Phêrô là kế hoạch của Satan, kẻ đã đề nghị Ngài đi con đường riêng của nó; con đường không khổ đau, không sỉ nhục. Để hiểu được điều này, chúng ta phải tin chắc, ‘lời mắng’ của Chúa Giêsu là những lời xót thương; nơi Ngài, không có một khả năng nào khác ngoài khả năng yêu thương! Nhưng đâu là ‘yêu thương’, đâu là ‘thánh khiết’ trong những lời ‘sửa dạy’ mạnh mẽ này?
Chìa khoá nằm ở vế thứ hai, “Tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người!”. Nói lên điều ấy, Chúa Giêsu tiết lộ cho các môn đệ một bí ẩn sâu xa về sứ mạng của Ngài - chu toàn ý Chúa Cha - một sứ mạng chấp nhận bắt bớ, tủi nhục và chết đi. Ngài có ý mặc khải ‘một điều lành lớn hơn’ đến sau và sẽ không để những khổ đau ‘đông giá’ này xảy ra nếu sau đó không tiềm ẩn một ‘xuân rỡ ràng’ đang rình chờ. Ngài thách đố họ để họ có thể nhìn những tình huống bi thương này ‘từ một góc độ thần thánh’. Nói khác đi, họ phải nhìn những khổ đau này từ quan điểm của Chúa Cha, đừng nhìn nó dưới cái nhìn của nhân loại. Rõ ràng, Phêrô chưa vượt được cái nhìn thế tục của mình. Đó là lý do tại sao Chúa Giêsu phải trực tiếp thách thức ông!
Anh Chị em,
“Lui lại đàng sau Thầy!”. Chúa Giêsu quở Phêrô vì ông không hiểu rằng, sứ mệnh của Ngài không được hoàn thành trên những quan lộ thênh thang dẫn đến thành công, mà trên con đường khổ nạn của Người Tôi Tớ Đau Khổ - bài đọc một. Điều này cũng có thể xảy ra với chúng ta khiến chúng ta phản đối và nổi loạn. Có thể chúng ta không theo phe Thiên Chúa, mà theo phe Satan, phe loài người. Tuyên xưng đức tin vào Chúa Kitô không thể dừng lại ở lời nói, nhưng đòi hỏi phải được xác thực bằng những lựa chọn và cử chỉ thực tế, bằng một cuộc sống được đặc trưng bởi tình yêu của Chúa Cha; nó đòi hỏi một cuộc sống vĩ đại, tràn đầy tình yêu đối với tha nhân - bài đọc hai. Để theo Chúa Kitô, trở nên môn đệ của Ngài, chúng ta phải từ bỏ chính mình, từ bỏ những đòi hỏi của lòng kiêu hãnh, ích kỷ; vác lấy thập giá mình và nhìn nó từ một góc độ cứu rỗi.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con thấy Chúa hoạt động trong mọi sự, cả giữa những đau khổ của con. Xin biến nỗi đau của con thành nỗi đau của Chúa, để nó cũng có thể cứu độ!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
*************
QUÀ TẶNG XÓT THƯƠNG
“Tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi!”.
“Để thoát khỏi nỗi đau gây nên bởi hối tiếc quá khứ hay sợ hãi tương lai, hãy để lại dĩ vãng cho lòng thương xót của Thiên Chúa; trao tương lai cho sự quan phòng của Ngài; và dâng hiện tại cho tình yêu Chúa bằng việc trung thành với ân sủng! Vì lẽ, quà tặng xót thương là cho không, nó không phải là một quyền!” - Jean-Pierre de Caussade.
Kính thưa Anh Chị em,
Lời Chúa hôm nay chứng thực điều cha Jean-Pierre nói, ‘quà tặng xót thương’ là cho không! Sự thật này thể hiện qua thái độ khiêm nhường tuyệt vời của viên sĩ quan ngoại giáo, khi ông sai người đến xin Chúa Giêsu chữa cho đầy tớ mình mà không dám mời Ngài vào nhà, “Tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi!”.
Sự thật sâu sắc Tin Mừng tiết lộ là sự gắn kết của ‘khiêm nhường, đức tin và lòng thương xót’. Viên sĩ quan dường như đã nhận thức được sự vĩ đại của Chúa Giêsu mà ông nghe biết; từ đó, ông cảm thấy mình bất xứng tột cùng. Lời cầu của ông là một hành vi đức tin cao cả và kết quả là lòng thương xót ‘tự nó’ được gửi đến cho ông.
Rất thường xuyên khi cầu nguyện, chúng ta làm như thể chúng ta có quyền hưởng mọi ân huệ của Thiên Chúa. Đây là một sai lầm nghiêm trọng! Hãy học gương tự hạ của con người này bằng cách hiểu rằng, không ai có quyền hưởng nhận bất cứ điều gì đến từ Thiên Chúa. Thừa nhận khiêm tốn của ông là nền tảng cần thiết để mở ra trước lòng thương xót dồi dào của Thiên Chúa; vì ‘quà tặng xót thương’ của Ngài luôn hoàn toàn miễn phí, không ai có quyền đòi! Nhưng tin tốt lành là trái tim Thiên Chúa luôn bùng cháy với ước muốn tuôn đổ quà tặng đó. Hiểu được lẽ thật này là một lời tuyên xưng đức tin mạnh mẽ vào Thiên Chúa và làm vui lòng Ngài cách tuyệt đối và hoàn hảo nhất.
Được đối thoại với Thiên Chúa đã là một ân sủng! Chúng ta không xứng đáng, chúng ta không có quyền đòi hỏi, vì lẽ chúng ta ‘khập khiễng’ với mọi lời nói và mọi ý nghĩ... Nhưng Chúa Giêsu là cánh cửa mở ra cho chúng ta cuộc đối thoại này. Phải, Chúa Giêsu Thánh Thể - cánh cửa mở ra - là một ‘quà tặng xót thương’ của Thiên Chúa gần gũi nhất, dễ tiếp cận nhất. Đến với Thánh Thể, chúng ta trở nên tốt hơn, yêu thương anh chị em mình hơn, chứ không tệ hơn - bài đọc một.
Anh Chị em,
“Tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi!”. Hôm nay, bạn và tôi cùng suy gẫm những lời đầy cảm hứng của viên sĩ quan lương dân giàu có này. Hãy lặp đi lặp lại lời này nhiều lần để nó có thể ứa trào từ trái tim chật hẹp của mình một tâm tình thờ phượng đích thực; hãy để chúng trở thành nền tảng của mối quan hệ giữa chúng ta với Thánh Thể! Không ai trong chúng ta dám nói, lòng tôi xứng đáng trở nên cung điện cho Vua muôn vua, Chúa các chúa; cũng không ai dám nghĩ tâm hồn mình trong ngần như tâm hồn một trẻ thơ! Chúng ta là những tội nhân khốn cùng được xót thương. Và như vậy, rõ ràng, ‘quà tặng xót thương’ của Thiên Chúa hoàn toàn miễn phí. Vấn đề còn lại, mỗi người sống sao cho xứng đáng với món quà này!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con. Dạy con biết dọn lòng mình sao cho bớt bất xứng mỗi khi Chúa ‘liều’ ngự vào!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
- Loại bài viết:
- Thể loại khác: