Chỉ Vì Yêu
CHỈ VÌ YÊU
Suy niệm Lời Chúa CN 4 Chay B
Sách Ký Sự (Sử Biên Niên) quyển 2 đã ghi lại một biến cố kinh hoàng: Thành Giêrusalem thất thủ. Dân Thiên Chúa bị lưu đày Babylon. Lý do mất nước, mất thành thánh là vì “tất cả những đầu mục tư tế và dân chúng đều bất trung, bắt chước những sự ghê tởm của các dân ngoại. Họ làm dơ bẩn đền thờ Chúa đã được Chúa thánh hóa tại Giêrusalem”. (2 Sb 36, 14)
Từ Babylon lưu đày, dân Chúa vọng về cố hương, về thành thánh. Nỗi nhớ khôn nguôi và có thể có vương chút niềm sám hối:
“Bên dòng sông lờ lững trôi, tôi ngồi mà lòng xa vắng, vì ngàn nỗi nhớ khôn nguôi. Bên dòng sông lỡ lững trôi, cây đàn hờ hững treo, trên cành dương liễu tiêu điều. Sion ơi, nếu bao giờ ta quên ngươi, thì lưỡi ta đây dính trong họng mãi. Sion ơi mà nếu bao giờ ta quên ngươi, thì cánh tay ta sẽ khô bại” (Tv 136)
Dòng sông Babylon năm xưa cũng chẳng khác gì dòng đời của nhân loại sau lần lầm lỗi của nguyên tổ, cũng chẳng khác gì dòng đời của mỗi chúng ta trong kiếp lữ hành trần thế với bao tội lỗi tày trời. Vì thế, cũng có những hạt lệ lã chã bên dòng đời đắng cay nghiệt ngã, có đớn đau tột cùng vì hậu quả của tội lỗi trầm đọa thân xác đến tàn tạ rã rời, có tiếc nuối vô vàn về một thời thanh xuân rạng ngời hương sắc, có nỗi nhớ nhà khôn nguôi của kiếp tha hương, của kẻ đi hoang hay kẻ bị lưu đày, có những niềm đau tan tác và ước muốn trở về… Nhưng có hẳn đó là lòng sám hối, hay chỉ là một cảm xúc thoáng qua trong phút cơ cầu? Có phải một buông bỏ những lời mời gọi vui chơi trên đất khách quê người hay một lời thề mang tính công khai, long trọng… đã đủ là sám hối?
Cảm thức về tội lỗi của con người có thể nói là luôn luôn ở trong tình trạng chưa thật chuẩn mực. Bởi bóng tối bao phủ trần gian và làm cho lòng trí con người ra u ám, ngu muội, nên con người luôn hướng chiều về những thực tại hư hèn và có khuynh hướng tự bào chữa. Con người thích bóng tối hơn sự sáng. Bởi vậy, không dễ gì tìm cho được lòng sám hối chân thành. Điều này Thiên Chúa biết rõ chúng ta hơn chúng ta.
Cũng trong dòng đời ấy, có biết bao đổi thay, biết bao biến cố, có biết bao đau thương dập vùi. Và khi đau thương ập đến, con người mới giật mình ngộ ra mình đã đi con đường hư hỏng, con đường chối bỏ hoặc chống lại Thiên Chúa. Thế rối, có một phút hồi tâm... Nhưng, phút hồi tâm ấy, đau khổ ấy, có phải là lòng sám hối đủ để động lòng trời, để có thể níu lòng thương xót của Thiên Chúa xuống?
Cả khi con người nhận ra mình là người quên ơn bất nghĩa vô nghì, tội lỗi bất trung với Thiên Chúa và khao khát trở về thì lòng sám hối chân thành ấy biết thế nào là “sám hối đủ” so với tội lỗi tày trời đã gây ra?
Vâng, tội nhân cần biết tội mình đã phạm lớn lao là chừng nào, và biết sám hối để được khoan dung tha thứ. Rất tiếc, nhiều người chỉ biết mình có tội khi sống chung với bệnh tật, nghèo đói, bất hạnh, khi bị bỏ rơi, khi hoạn nạn, và lòng sám hối bỗng dưng thành một điều kiện để yêu sách lòng thương xót của Chúa. Rất tiếc, lại cũng có nhiều người đang bị ảo giác đạo đức lừa dối chính mình: tưởng rằng mình đã và đang sám hối đủ nên được Thiên Chúa xót thương mà bảo toàn cho thoát khỏi những hoạn nạn.
Đối với Thiên Chúa thì hoàn hoàn khác hẳn. Biết lòng con người, lòng tội nhân khó mà có được chút thực tâm, hoàn hảo, nhưng Lời Chúa hôm nay vẫn gửi đến cho con người một tin vui: không phải vì chúng ta đã sám hối hay sám hối đủ mà được Thiên Chúa thứ tha, nhưng vì lòng thương của Thiên Chúa vô cùng đến nỗi khi con người chưa kịp ngước lên thì Ngài đã cúi xuống.
Chúa Giêsu mạc khải tình thương ấy cho con người khi nói với Nicôđêmô rằng: “Như Môsê đã treo con rắn lên ở sa mạc thế nào, thì Con Người cũng sẽ phải treo lên như vậy, để tất cả những ai tin ở Người, sẽ không bị hủy diệt, nhưng được sống đời đời. Vì Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một mình, để tất cả những ai tin Con Ngài thì không phải hư mất, nhưng được sống đời đời”.(Ga 3, 14-16)
Một tin vui cho con người tội lỗi, tin vui cho những kẻ có lòng sám hối: nhận ra mình có tội và khát khao trở về.
Nhưng lại là một tin vui thật bi tráng: Con Một Thiên Chúa cũng sẽ phải bị treo lên như con rắn đồng thưở Môi-sê: treo trên Thánh Giá.
Hãy ngước nhìn lên Thánh Giá, để thấu hiểu cái gục đầu, cái cúi xuống của tình yêu thương.
Hãy ngước nhìn lên Thánh Giá, để thấu hiểu rằng không vì công đức của ta mà ta được cứu rỗi.
Hãy ngước nhìn Thánh Giá, để thấu hiểu Tin Vui cho nhân loại, cho người tội lỗi, được viết bằng giá máu của Con Thiên Chúa.
Hãy ngước nhìn Thánh Giá, để thấu hiểu rằng tội lỗi ta kinh khủng là chừng nào, và có sám hối bao nhiêu cũng không đủ, và chỉ có cái chết của Con Thiên Chúa mới đánh động được lòng khoan dung tha thứ của Thiên Chúa Cha.
Vâng, không phải cánh hoa đời phù vân của ta bỗng dưng làm nên lịch sử, không phải hạt bụi vô danh của ta bỗng dưng nên tên nên tuổi trong cõi đời đời, nhưng vì tình thương vô cùng của Thiên Chúa đã cho Con Người xuống làm đóa phù dung tàn lụi, làm hạt bụi tan bay, làm xác thân bẻ bàng trên Thánh Giá.
Vậy, Thánh Giá của Chúa Kitô là Tình Yêu của Thiên Chúa Cha và là ơn cứu rỗi cho chúng ta như Thánh Phaolô đã xác quyết: “Thiên Chúa là Đấng giàu lòng từ bi, vì lòng yêu thương cao cả mà Người đã yêu thương chúng ta, đến nỗi khi tội lỗi làm cho chúng ta phải chết, thì Người làm cho chúng ta sống lại trong Đức Kitô, nhờ ơn Ngài mà chúng ta được cứu rỗi”. (Ep 2, 4-6)
Lạy Chúa Giêsu, chúng con tạ ơn Chúa. Tình yêu Chúa làm cho trái tim chúng con thổn thức. Trái tim chúng con không thể vô cảm, vô tình. Xin cho chúng con cảm nhận hồng ân cao cả này là: Chúa đang từ trên Thánh Giá, cúi xuống, đặt môi hôn trên mỗi chúng con, những con người tội lỗi tày trời. Amen
PM. Cao Huy Hoàng, 16-3-2012