"Đã đến giờ..."
“ĐÃ ĐẾN GIỜ…”
Suy Niệm Tin Mừng CN 5 Chay B
“Đã đến giờ Con Người dược tôn vinh”(Ga 12, 23)
Giờ Con Người được Thiên Chúa Cha tôn vinh là giờ Đức Giêsu Kitô chịu chết trên thánh giá làm lễ vật toàn thiêu đền thay cho tội lỗi nhân loại.
Ngài đã tự nhận mình là “hạt lúa mì” do lòng yêu thương của Cha từ trời gieo xuống thế gian này, gieo xuống thửa ruộng cuộc đời, để trở nên hư thối đi, mục nát đi và trổ sinh muôn bông hạt. Bởi vậy, hạt lúa mì không giữ lại cho mình dáng vẻ no tròn xinh xắn của hạt lúa, mà bằng lòng chập nhận vùi chôn trong đất để mục nát đi, để biến đổi thành hạt mầm của sự sống mới.
Ngài muốn nói đến cái chết của Ngài cũng giống y như cái chết của mỗi con người trần gian và cũng được chôn trong lòng đất, trong mộ đá. Nhưng khác với cái chết của người trần gian trước đó, vì Ngài đã sống lại, như hạt lúa mì trổ bông, trổ bông ơn cứu rỗi.
Mỗi tín hữu, là những người đã cùng sống, cùng chết với Chúa Kitô, trong Chúa Kitô và bằng chính sức sống, sự chết của Chúa Kitô chắc chắn cũng sẽ được Thiên Chúa Cha tôn vinh. Bởi vì, sự sống lại của Chúa Giêsu là ơn cứu chuộc cho những ai sống thân phận hạt lúa mì như Ngài “Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó”(Ga 12,26)
Vâng, “Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó” là niềm tin, niềm hy vọng luôn thôi thúc các tín hữu Chúa sống kiếp sống hạt lúa mì: sống vì sự sống của người khác.
Có những hạt lúa mì đang hư thối đi, mục nát đi từng ngày từng ngày trên mọi thửa ruộng đời, trong mọi hoàn cảnh sống để trổ sinh bông hạt là cơm áo gạo tiền học phí cho con ăn học thành người, và thành con cái ngoan ngoãn của Thiên Chúa.
Tôi bỗng nhớ, có một lần đón xe trước cổng nhà thờ Hòa Nghĩa, Cam Lâm đi Phan Thiết, một chị bán vé số ốm yếu mời tôi mua vé số. Tôi từ chối. Qua một vài câu trao đổi, mới hay chị là mẹ của một linh mục, hình như linh mục dòng SVD. Lên xe, tôi gọi điện thoại về cho mấy người bạn ở Hòa Nghĩa, mới hay, quả thật, chị đã bán vé số từ ngày linh mục SVD kia hãy còn nhỏ, chưa đi học, và cho đến nay, linh mục ấy đã chịu chức được năm bảy năm rồi.
Và còn biết bao nhiêu hình ảnh những ông bà cố cả đời với xe cháo lòng, cả đời với nghề hủ tiếu gõ, cả đời với con trâu ruộng lúa…. Còn biết bao hình ảnh hạt lúa mì của những người làm cha làm mẹ đang héo úa dung nhan, tàn tạ đời mình, mục nát cả kiếp người để trổ sinh mầm tương lai cho con cái, nên người và nên con người của Thiên Chúa.
Không chỉ cho mình, cho gia đình mình, mà còn cho mọi người cho xã hội, có muôn vàn hạt lúa mì âm thầm mục nát đi: Hình ảnh của những người quét đường phố đêm đêm, những người phu xe chở rác, những bác sĩ mất ngủ bên bệnh nhân, những người tận tụy phục vụ những người phung cùi…
Cách đây vài tuần, tôi nhận được điện thoại của một linh mục lớp đàn anh tôi ở Nha Trang, hỏi thăm chuyện tôi đau khớp gối thế nào rồi. Tôi trả lời chưa ổn. Cha bất ngờ kể rằng: “Lúc nhỏ, khi mình chưa vào nhà trường, cha của mình bị bắt rồi ở tù tận Nghệ An. Đến khi được ra trại, ông bị đau cả hai khớp gối. Lết từ Nghệ An đến Quảng Bình, rồi về Quảng Trị là về đến nhà mà không ai hay biết trên đường về ông cụ phải vừa lết vừa xin ăn ròng rã sáu tháng. Sau đó ông cụ dùng cao khỉ mà chữa được bệnh khớp gối. Hoàng nghiên cứu vụ cao khỉ xem sao”.
Từ nhiệt tình với anh em mà linh mục ấy không ngại kể về quá khứ của Cha mình, của một ông cố đã từng ăn xin để sống qua ngày trên đường về với vợ con. Thật đáng ngưỡng mộ những hạt lúa mì theo gương Hạt Lúa Mì Chúa Giêsu.
Kitô hữu Việt Nam hôm nay, hẳn phải biết mình đã được sinh ra và lớn lên nhờ những hy sinh cực kỳ gian khổ đến mức lụi tàn của ông bà cha mẹ, được trở nên con cái Chúa và Hội Thánh nhờ máu Các Thánh Tử Đạo Cha Ông chúng ta - không chỉ 117 Hạt Lúa Mì ưu tuyển , mà còn trên 130.000, hoặc nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, mà tôi tin là có cả sự tử đạo vô danh của cha mẹ mình.
Như vậy, nếu đã biết mình được lớn lên nhờ những hạt lúa mì bằng lòng hư thối đi, thì chắc hẳn, các linh mục, tu sĩ và cả giáo dân của thế hệ kế thừa, thế hệ bông hạt, sẽ phải là những người nối tiếp truyền thống đạo đức, nối tiếp con đường “phụng sự Thiên Chúa” của cha ông, có nghĩa là cũng sẽ phải trở nên hạt lúa mì mới, chịu hư thối đi để trổ sinh muôn bông hạt vàng cho Thiên Chúa.
Hơn nữa, qua bí tích Rửa tội, mỗi tín hữu đã được tháp nhập vào chính thân thể Chúa Giêsu Kitô, Hạt Lúa Mì của Thiên Chúa Cha, đồng nghĩa với việc sống bằng sức sống của Chúa Kitô, đi theo con đường Chúa Kitô là phải chấp nhận từ bỏ con người mình đi, mà hiến thân cho mọi người.
Và nếu không tiếp tục làm một hạt lúa mì chịu hư thối đi để trổ sinh muôn bông hạt vàng cho Nước Chúa, hẳn là chúng ta không những phạm trọng tội đối với Thập Giá Chúa Giêsu, mà còn lỗi chữ hiếu với các tiền nhân anh dũng.
Hôm qua, 22-2-2012, lễ Cung hiến và Làm phép Bàn Thờ Thánh Đường Hà Văn, tôi nghe một câu nói đùa của anh Sơn, bạn Cha sở: “Cha sở thì tai biến mới khỏi, nói chưa được thành lời. Hội đồng thật nhiệt tình lo các việc. Nhưng có lẽ đáng kể nhất là các Dì Mến Thánh Giá. Các dì nhận lo nhiều việc. Tội nghiệp. Có lẽ nên đổi lại là các dì “Dòng Vác Thánh Giá” thì đúng hơn. Mến mà không vác thì cũng chẳng ăn thua gì”.
Vâng, cũng vậy, mỗi tín hữu hẳn phải xác tín một lần cho trọn đời rằng: chúng ta phải vác thập giá mình, là bằng lòng chịu chết cái tôi, cái con người mình đi, để trở nên gương sáng đạo đức là giống Chúa Giêsu Kitô hơn nữa, tỏa sáng mọi người vinh quang của Chúa Giêsu Kitô, của Thiên Chúa.
Vinh quang ấy, ý nghĩa ấy ở nơi cuộc sống bằng lòng hiến thân cho mọi người, bằng lòng chết đi mỗi ngày. Thực ra, Thiên Chúa công bằng nhưng Ngài còn yêu thương đến mức chúng ta chưa kịp làm cho vinh quang Thiên Chúa, thì những người hy sinh hiến thân cho Thiên Chúa như hạt lúa mì chịu hư thối đi, đã được Ngài tôn vinh bằng sự phục sinh vĩnh cửu, như một ơn huệ nhưng không.
Thiết nghĩ, đời sống của một Kitô hữu, lúc nào cũng là lúc “Đã đến giờ…” chúng ta cũng phải chịu chết vì phần rỗi của chúng ta và của mọi người.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con biết từ bỏ mình đi, từ bỏ cái tôi, hy sinh sự sống, danh dự, tiền bạc, sức lực, thời gian với ý nguyện cùng Chúa vác thánh giá, cùng Chúa chết đi cho muôn con người được ơn sống và sống lại. Xin Lời này của Chúa Giêsu luôn hướng dẫn đời sống trần thế của chúng con: “Ai yêu sự sống mình thì sẽ mất, và ai ghét sự sống mình ở đời này, thì sẽ giữ được nó cho sự sống đời đời. Ai phụng sự Ta, hãy theo Ta, và Ta ở đâu, thì kẻ phụng sự Ta cũng sẽ ở đó. Ai phụng sự Ta, Cha Ta sẽ tôn vinh nó” (Ga 12, 25-26). A men
PM. Cao Huy Hoàng, 23-3-2012
- Loại bài viết: