Bàn tay của Chúa
SUY NIỆM TIN MỪNG CHỦ NHẬT LỄ LÁ NĂM B
BÀN TAY CỦA CHÚA
(Mc. 11, 1-10)
Ngày xưa, tôi không hiểu tại sao Giáo Hội lại cho đọc Bài Thương Khó (Passio) trong ngày Chúa Nhật Lễ Lá, ngày mà Chúa Giêsu được dân chúng thành Giêrusalem tôn vinh. Đến nay thì tôi đã hiểu! Vinh quang và Thánh giá không thể tách rời. Đó là khái niệm Thần học. Còn xã hội thì sao? Tôi vẫn thường nghe câu: “Càng cao danh vọng càng dày gian truân”. Chúa Giêsu lại càng hiểu thấu điều này hơn ai hết. Khi mà uy danh Người đã được củng cố qua phép lạ Người làm, qua Lời Người giảng dạy, dân chúng đã muốn tôn Người lên làm Vua thì đó chính là lúc Người sắp bị hãm hại. Nhưng cái cách mà Người chuẩn bị để được tôn vinh cũng như cái cách mà Người đón nhận khổ hình thật… không giống ai! Trước khi vào thành long trọng lại phải đi mượn lừa, trước khi hiến mình chịu nộp lại đi tổ chức tiệc (Thật ra, cũng chẳng phải tiệc tùng thịnh soạn gì, chỉ là một bữa ăn mừng Lễ Vượt Qua, nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên các Thầy Trò chuẩn bị một bữa ăn chu đáo có phòng ốc hẳn hoi). Trong cả hai trường hợp đều có những người vô danh giúp cho mượn lừa và mượn phòng tiệc. Chính các môn đệ theo Chúa Giêsu ba năm ròng mà vẫn không hề biết những người đó. “Chúa cần dùng, xong việc Ngài sẽ trả lại đây” (Mc. 11, 3) Một cách mượn kiểu “chơi cha thiên hạ”! Ấy vậy mà, họ vẫn sẵn lòng. Phải chăng người thời xưa sống dễ dãi hơn người thời nay?
Thưa không phải. Tôi vẫn đọc thấy những gương sống rất nhiệm mầu! Sở dĩ tôi phải dùng từ “nhiệm mầu” là vì việc họ theo đuổi được mục đích họ chọn thật là nhiệm mầu:
- Có những người sẵn sàng dùng mặt bằng để mở quán cơm từ thiện thay vì cho thuê kiếm cả chục triệu đồng một tháng.
- Có những người xây dựng nhà mồ côi để chăm sóc trẻ em và người già neo đơn thay vì dùng tiền để kinh doanh.
- Có những người tranh thủ cuối tuần để dạy nghề cho người khuyết tật thay vì đi nghỉ ngơi hay du lịch.
- Lại có những người “tàng tàng” suốt ngày đi thu gom xác thai nhi về chôn cất.
Và còn nhiều, rất nhiều người như thế giữa xã hội tưởng chừng như dửng dưng vô tình hôm nay. Họ chính là “bàn tay của Chúa”. Chúa quyền phép vô cùng có thể phán một lời tức thì liền có trời đất muôn vật, nhưng Người luôn cần sự cộng tác của con người: Cần một căn phòng cho bữa Tiệc Ly, cần một chú lừa con cho sự kiện tiến vào thành Thánh long trọng, cần những cành lá vạn tuế dâng cao, cần lời tung hô “Hôsanna” vang vọng đến ngàn đời, cần 5 chiếc bánh và 2 con cá để làm nên bữa tiệc lịch sử, cần chú cá chép để nộp thuế cho Xê-da-rê, cần đức tin của viên đội trưởng để đầy tớ ông được chữa lành, cần hai xu của bà góa để chúng ta có thêm một bài học… Điều Chúa cần nơi chúng ta thật nhỏ bé và chúng ta cũng không tự mình có được những thứ ấy. Vậy mà, tôi cứ băn khoăn do dự mãi:
- Bỏ oi 2 ngàn hay 5 ngàn đây?
- Xưng tội một năm mấy lần thì đủ để không phạm luật?
- Hôm nay có phải lễ buộc không?
- Nên đóng góp xây dựng nhà thờ hay cho khuyết tật?
- Nên vào Legio hay Huynh đoàn, bên nào thoải mái hơn?
Và thế là, tôi mất cơ hội được làm “bàn tay của Chúa”.
Tôi nhớ có lần họp mặt bạn học cũ, một anh bạn đại gia ngồi kế bên “bỏ nhỏ” với tôi:
- Cậu T. đã cho mình một bài học tín lý vô cùng quý giá. Hồi đó, mình thấy cậu ta khó khăn, nhà ở xập xệ, mình giúp cho cậu ta một khoản nho nhỏ để mong có chút vốn làm ăn cải thiện cuộc sống. Ai dè, cậu ta chỉ sắm đờn để tập hát Ca đoàn, mua sách hát và một số thiết bị linh tinh khác. Mình có phàn nàn rằng cậu ta chỉ lo việc bao đồng, muốn phục vụ lâu dài phải ấm cái thân trước đã. Cậu ta phản chứng ngay: “Cậu đã ấm thân rồi đó, cậu có lo việc bao đồng như mình được không?” Nhưng rồi sau đó cậu ta dịu giọng ngay: “Nói vậy thôi, mỗi người một sứ mạng. Cậu vẫn là bàn tay của Chúa đối với mình, cậu nên tự hào về điều đó. Mình cám ơn cậu 1 nhưng mình phải tạ ơn Chúa đến muôn nghìn”. Lúc đó mình hơi bực và nghĩ anh chàng này dở hơi. Nhưng sau về suy nghĩ lại mới thấy thấm thía. Có những thứ ta đã cho đi nhưng cứ muốn nó phải đạt một hiệu quả nào đó theo ý ta, chỉ vì ta cứ nghĩ nó là của ta và ta chưa hẳn dứt bỏ nó. Nếu ta nghĩ nó là của Chúa thì ta sẽ phó mặc cho Chúa sử dụng tùy nghi theo Thánh Ý, không bận tâm, không nặng lòng! Sau này, mình có giúp cho T. vài lần nữa, cậu ta cám ơn, mình trả lời: “Cậu nên tạ ơn Chúa chứ đừng cám ơn mình, được là bàn tay của Chúa là một vinh dự lớn cho mình rồi!”
Người cho mượn lừa, kẻ cho mượn phòng tiệc đã không quan tâm đến mục đích sử dụng của Chúa. Họ đâu ngờ rằng chú lừa con và phòng tiệc nhỏ bé kia sẽ đi vào lịch sử của nhân loại như dấu chứng của Tình Yêu từ Trời xuống giữa thế gian. Những sự vật nhỏ bé bỗng trở nên vĩ đại qua “bàn tay của Chúa”.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con ý thức rằng, Chúa luôn cần chúng con trong chương trình cứu độ của Chúa. Nhờ đó, chúng con biết sẵn sàng bước theo con đường Thập tự, con đường phục vụ, cống hiến và hy sinh vô điều kiện. Bởi vì mọi sự con có được đều là của Chúa. Amen.
Pio X Lê Hồng Bảo
- Loại bài viết:
- Thể loại khác: