Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

- Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi

 

“Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi”

 

Chuyện xảy ra chưa đầy một tháng, Vào buổi sáng hôm thứ Sáu ngày 28 tháng 6 năm 2007. Hôm ấy cũng như mọi ngày , anh em chúng tôi đang mùa hái chôm chôm, tất bật với công việc, phải làm nhanh hết sức trong mọi khâu sản xuất để đưa hàng về chợ thật sớm. Từ việc xuất hành, từ nhà vào rẫy, tiếp đến là kẻ hái, người nhặt lá, bẻ cành, người khác cho vào bịch, rồi cân, cứ 21 kg /một bịch, cuối cùng là chất lên xe và đưa về chơ, mọi động tác đều phải nhanh như biếṇ. Chúng tôi vào rẫy ngay từ 5 giờ 30 phút, khi trời vừa hừng sáng, lòng thầm nguyện với Chúa xin Ngài thương đồng hành và đỡ nâng trong công việc…

 

Chúng tôi mới làm được 10 bịch (khoảng 2 tạ), thì ở vườn  bên cạnh, Chú Bình em tôi, năm nay 47 tuổi, bị rớt từ độ cao 6 mét trên cây chôm chôm xuống, khi chú ấy chuyền từ thang cao 8 mét sang ngọn cây để hái những chùm quả trên ngọn, nào ngờ chú ấy bám vào cành khô nên bị rơi xuống gốc cây chôm chôm, lô nhô những rễ nổi… Tôi đang làm việc, mọi người đang thoăn thoắt đôi tay, bỗng có tiếng hốt hoảng : “Anh Quảng ơi! Chú Bình bị ngã trên cây xuống rồi!”. Tim tôi như ngưng đập… – Bây giờ phải làm sao? Chúa ơi, xin Chúa cứu giúp chúng con, xin Chúa thương cứu em con, con phải làm gì ngay bây giờ ? Tôi chưa nghĩ ra cách nào để mang chú ấy về nhà, hoặc đi bệnh viện cấp cứu. Ở đây chúng tôi chỉ di chuyển bằng xe gắn máy, và chung quanh đây không ai có máy xới máy cày gì cả. Có khi phải võng chú ấy về nhà cũng nên… lòng trí tôi rối tung lên, nhưng hơn lúc nào hết mọi người không ai nhắc bảo ai và cùng cầu nguyện – Lạy Chúa xin Chúa cứu chữa chúng con.

 

Kinh nghiệm dạy cho tôi cứ thong thả theo dõi nạn nhân rồi mới nghĩ cách nào thích hợp để di chuyển nạn nhân vào bệnh viện…..

 

Vài phút sau, chú ấy đã tỉnh dậy, kêu đau ở cạnh sườn, ở lưng, ở vai… Khi có người dìu, chú ấy đứng lên được, thế là tôi chở em tôi về bằng xe gắn máy Honda…..Từ lúc chú ấy bị ngã cây đến giờ, chúng tôi không ngớt kêu xin Chúa, kêu xin Mẹ thương giúp. Hoàn cảnh chúng tôi, đang giữa ngày mùa, vợ chú ấy lại đau tim, bệnh tật hoài, con cái thì còn nhỏ… cả nhà chỉ trông vào chú ấy…. Tôi nghĩ đến những lần Chúa đã can thiệp chữa lành cho những người trong gia đình tôi : tôi, vợ tôi, các con tôi đều đã cảm nghiệm ơn Chúa chữa lành cách nhãn tiền nhiều lần. Tôi nghĩ đến những câu chuyện tôi kể cho chú ấy nghe về những hồng ân Chúa đã làm cho tôi, cho gia đình tôi… Và tôi xin Chúa hãy ra tay để em tôi và gia đình em tôi thêm tin tưởng Chúa, để Danh Ngài được vinh hiển. Tôi vừa cầu nguyện vừa tiến hành cấp cứu…….

 

Gia Kiệm, nơi chúng tôi ở, có một phòng mạch tư chụp X Quang. Cầm tấm phim trên tay, Ông Y sĩ  bảo: “Chở chú ấy đi ngay lên Bệnh Viện 7B, Biên Hoà, hình như chú ấy bị gãy mấy cái xương sườn… Một bà Bác sĩ khác cũng nói: “Có thể chú ấy bị chùn cột sống vì rớt trên cao xuống, cho đi ngay thì tốt…”

 

Lòng ruột tôi quặn đau vì thương em. Trên đường đi, đầu óc tôi giả định mọi trường hợp xấu có thể xảy ra, nhưng cách nào thì cách cũng phải vững lòng trông cậy Chúa, Chúa có cách của Chúa mà.

 

Và quả thật: lòng tin Chúa đã cứu em tôi : các Bác Sĩ ở Bệnh Viện đã cho kết quả : không gãy một xương nào cả, cột sống cũng bình thường. Và rồi BS cho về nhà nghỉ, uống thuốc tan máu bầm, dặn 5 ngày sau đến tái khám.

 

Anh em chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng sung sướng quá đỗi, vì chắc chắn Chúa đã thương cứu chữa. Tạ Ơn Cha, Ngơi khen Cha muôn đời. Hôm nay, 3 tuần lễ sau biến cố kinh khủng ấy, chú ấy đã khỏi và đã đi làm bình thường. Bạn biết không, hằng năm ở đây có những ca ngã cây, phải vào bệnh viện, nhẹ nhất là gãy tay chân, còn nặng hơn thì bại liệt vì chấn thương cột sống.  Còn chú em tôi , các BS ở Bệnh viện bảo rằng anh ấy tốt số quá,  Phần chúng tôi, chúng tôi đã biết và đã phải tuyên xưng : Chúa đã sai thiên thần đưa tay nâng đỡ, Chúa đã làm cho em tôi và gia đình chú ấy thêm lòng trông cậy vào Chúa. Phần tôi, tôi biết Chúa đã nhận lời chúng tôi cầu xin kêu cứu với Ngài. Bây giờ khi gợi lại trong trí biến cố này, ruột tôi run lên, mắt tôi mờ đi, không phải vì sợ hãi như lúc ấy, nhưng tôi vẫn bàng hoàng xúc động vì ƠN LẠ Chúa đã ban cho chúng tôi. Chúng tôi sung sướng và bình an khôn tả….

 

Bạn thân mến,

Trong cuộc đời của tôi, Chúa đã làm cho tôi những việc kỳ diệu. Người quyền năng, và Danh Người là Thánh. Bởi thế, nhân biến cố này, xin được kể nhắc lại một số việc Người làm cho tôi, để tôi có dịp làm chứng Lòng Thương Xót của Chúa và tri ân Người. Người đã thương tôi, không phải vì tôi xứng đáng, hay là tôi cầu nguyện giỏi hơn bạn, nhưng chắc chắn một điều là Người đã thương tôi cho dù tôi tội lỗi, bất toàn, bất xứng, bất tài, vô dụng, và nghèo khổ, nhưng vì tôi đã trông cậy vào Chúa. Ngoài ra, trong mọi tình huống, mọi biến cố to nhỏ của cuộc đời, tôi cũng luôn luôn xin Đức Mẹ cầu thay nguyện giúp:

 

Chuyện  1:  Chúa Giêsu Thánh Thể đã chữa cho tôi khỏi hóc xương cá

 

Năm tôi học lớp Đệ Ngũ (ớp 8 bây giờ), tôi đã bị hóc xương cá. Tôi làm đủ mọi cách theo sự hiểu biết tự nhiên của mình bấy giờ, nhưng vô hiệu, tôi đau đớn, nước mắt chảy dài, hết cách rồi, thì bèn phải cho Bề Trên biết và xin Phép đi chữa. Chủng Viện tôi lúc bấy giờ, Cha Giuse Đỗ Xuân An làm Giám Đốc, Ngài cũng phụ trách phòng Bệnh của Chủng Viện Têrêxa Long Xuyên, ai đau ốm cứ chạy đến với Ngài. Ngài bảo tôi, xuống bếp xin trái chuối, bẻ lấy nửa trái, nuốt, xem có hết không.  Không hiệu quả gì, cái xương cá vẫn nằm ngang cổ họng. Chưa chịu, Ngài bảo tôi cầm ly nuớc uống ực, Ngài vỗ lên đầu 1 cái thật mạnh, cũng không xong, Ngài bảo Cha cũng chẳng biết làm sao, thôi được, để từ từ rồi tính...

 

Từ phòng Cha Giám Đốc đi ra, tôi lên thẳng nhà nguyện, chỉ có một mình, nhìn lên nhà tạm, tôi đã sốt sắng cầu xin với Chúa Giêsu Thánh Thể : “ Lạy Chúa Giêsu, Chúa biết rất rõ, con đang đau đớn chừng nào, và con còn phải học. Ở đây, chẳng có ai có thể giúp chữa bệnh cho con, ngoài Chúa. Chúa đã nói hễ ai nhân danh Chúa mà kêu xin sự gì cùng Cha, thì Cha sẽ ban cho, các con hãy xin thì sẽ được, hãy tìm thì sẽ thấy, xin Chúa chữa bệnh cho con đi”, rồi tôi đưa ngón tay vẽ dấu Thánh Giá trên cổ : - Nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần, tôi nuốt, và ngay tức khắc không còn thấy vướng cổ họng nữa. Những giọt nước mắt lăn trên má, chảy dài xuống miệng mặn mặn… nước mắt sung sướng vì Tình Thương xót Vô Bờ của Chúa Giêsu Thánh Thể. Tạ Ơn Chúa, tôi đã được Người săn sóc chữa lành.

 

Chuyện 2 : Nhờ Dấu Thánh Giá, Chúa đã chữa lành tôi khỏi bệnh trĩ

 

Năm lớp Đệ Tứ, vào một buổi chiều oi bức, gần vào mùa hè, bên ngoài thời tiết rất nóng nực và khó chịu. Vào giờ chơi, các bạn ra sân cả, còn tôi, tôi phải vào nhà vệ sinh… Lần đầu tiên, tôi không hiểu mình mắc phải chứng bệnh gì… tôi cầm chiếc gương nhỏ và soi lên hậu môn, tôi hoảng hốt, tôi bị táo bón và đã chuyển qua trĩ ! Nhưng tôi đã theo thói quen phải cầu nguyên ngay. Tôi kêu xin Chúa, tôi nhân danh Chúa Ba Ngôi… và Chúa đã chữa tôi lành bệnh ngay tức khắc… Tạ Ơn Chúa.

 

Chuyện  3:  Chúa đã chữa lành cho vợ tôi khỏi bệnh dịch hạch

 

Năm ấy, 1978, vợ tôi mang thai đứa con đầu lòng đã 7 tháng, chúng tôi đang tận hưởng niềm hạnh phúc đầu tiên của cuộc sống gia đình và trông mong từng ngày bé ra đời. Đùng một cái, cả xóm bộc phát bệnh dịch hạch (dịch chuột). Bên cạnh nhà tôi ở, có người mắc bệnh rồi, phải mang ra trạm xá. Dịch lan sang nhà tôi và chiếu cố người vợ yêu quý của tôi. Cô ấy cũng bị nóng sốt, và cục hạch ở bên dưới quai hàm sưng tấy lên bằng trái chanh, bệnh bộc phát rất nhanh. Chúng tôi hốt hoảng… Ở nhà quê, vào những năm sau ngày giải phóng, thuốc men rất hiếm, rất đắt, và phải mua ở chợ trời chứ không sẵn như bây giờ.  Nghĩ đến tình cảnh bất lực của mình tôi chỉ còn cách trông cậy vào Chúa Mẹ thôi: Tối hôm ấy, sau khi đoc kinh chung với mọi người trong nhà, tôi cùng vợ tôi rủ nhau cầu nguyện thêm. Quỳ gối trên giường, hai vợ chồng chúng tôi thành tâm sám hối, và bắt đầu nguyện kinh Mân Côi sốt sắng, hai tay giang ra, tay phải cầm chuỗi hạt, từng lời kinh dâng lên Mẹ, nài xin Mẹ cầu bàu, xin với Chúa ban ơn chữa lành. Hết 50 kinh Mân Côi, kinh Lạy Nữ Vương , rồi kinh Hãy Nhớ, Kinh Mẹ Hằng Cứu Giúp…. Tôi đã cầu xin với Chúa rằng : Lạy Chúa là Cha của chúng con, Chúa biết hết mọi sự, Chúa biết tất cả những nhu cầu, những túng thiếu của chúng con, những bệnh tật của chúng con, nhưng Chúa muốn chúng con cầu xin với Chúa trong mọi hoàn cảnh. Giờ đây, con van nài Chúa thương đến vợ con, đức tin của chúng con còn non yếu, con thì con thấy rõ Chúa thương con rồi nhưng vợ con thì chưa được thấy rõ. Vậy để nhiều người nhận biết, kính tôn và yêu mến Chúa, để Danh Chúa vinh hiển  (Lúc này tôi liên tưởng đến đoạn Tin Mừng Chúa dâng Lời Nguyện lên Chúa Cha trước mồ Lazarô , và truyền cho ông ra khỏi mồ), xin Chúa thương đến đức tin non yếu của chúng con. Giờ này chúng con tin vào Lời Chúa hứa- Ai xin thì sẽ được, Ai Tìm sẽ Thấy Ai gõ cửa Ta sẽ mở cho.- Chúa lại cũng đã nói:- Khi hai người chúng con nhân danh Ta mà xin sự gì cùng Cha, Cha sẽ ban cho chúng con. Lạy Chúa, chúng con tin tưởng vào Chúa, chúng con bất xứng nhưng chúng con cậy nhờ công nghiệp vô cùng của Chúa Giêsu Kitô con Cha, và Lời cầu bàu quyền năng của Đức Trinh Nữ Maria, xin Chúa thương chữa bệnh cho vợ con. Hơn nũa Chúa biết đó, vợ con kh6ng thể uống nhiều thuốc kháng sinh trong lúc này được vì đang mang thai cháu bé 7 tháng. Chúa ơi, Xin Chúa giúp con. Và tôi thấy có một sức mạnh từ bên trong tâm hồn mình giục tôi đưa tay lên, đặt vào cục hạch trên người vợ tôi và nói :- Nhân Danh Chúa Kitô tử nạn và phục sinh, anh xin Chúa chữa bệnh cho em, Nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần. Rồi tôi bỏ tay xuống. Cục hạch tự nhiên biến mất như có phép màu, cơn sốt cũng tan ngay. Quả thực vợ tôi đã được Chúa chữa khỏi. Niềm vui như cơn sóng tràn bờ, tôi và vợ tôi chan hoà nước mắt, chúng tôi reo lên và đánh thức cả nhà, mẹ tôi và các em tôi dậy để cùng Tạ Ơn Chúa. Lúc đó vào khoảng 10 giờ đêm (mẹ và các em tôi đã ngủ).

 

Chuyện 4: Nước Phép và Lời tác dộng Mến Yêu Chúa đã chữa ngón tay bị Nấm của con trai chúng tôi

 

Năm 1986, sau khi tôi đã dâng mình cho Trái Tim Vô Nhiễm Mẹ ( 9/8/1986) do các Cha dòng Đồng Công tổ chức tĩnh huấn tại Thủ Đức về. Con trai tôi là Cháu Quang bây giờ lúc ấy 4 tuổi, cháu bị nấm ở đầu ngón tay, tay có mụn đỏ, ngứa, ướt, có nước vàng. Cháu rất ngứa ngáy khó chịu. Chúng tôi dã xử dụng thuốc sát trùng ngoài da và các loại thuốc mỡ đặc  trị bệnh Nấm nhưng không khỏi hẳn. Tôi nghĩ rằng chắc Chúa muốn tôi giới thiệu Chúa cho con trai tôi cảm nghiệm, đây là dịp để cháu tập cầu nguyện. Thế là tôi thực hiên một bát Nước Phép , để ngay ở chỗ cửa ra vào, tôi bảo cháu, khi nào nhớ đến cái tay đang đau, con chạy lại ngâm tay vào bát nước phép và đọc: ‘Giêsu Maria Giuse con mến yêu, xin cứu rỗi các linh hồn, xin Chúa cứu chữa con, xin Chúa cho ngón tay con lành sạch” con đọc nhiều lần, sẽ khỏi. Cháu đã nghe lời tôi dạy, mỗi ngày nhớ làm nhiều lần, và quả nhiên sau một tuần cháu đã khỏi hẳn cho đến bây giờ không thấ́y tái phát nữa.Tạ Ơn Chúa.

 

Chuyện 5 :Chúa đã chữa lành tôi không những các bệnh về phần xác , mà còn cho tôi thoát khỏi những đam mê

 

Tôi bắt đầu hút thuốc từ khi vào quân đội. Năm 1975, sau biến cố 30 tháng 4 chúng tôi tan hàng, bỏ lại sau lưng tất cả mộng mơ của tuổi xuân đầy hy vọng. Tôi, hôm qua là SVSQ/ CTCT / Dalat, con trai thành phố, hôm nay theo gia đình về miền quê tìm mảnh đất cắm dùi, phá rừng làm rẫy, bao chán chường và tuyệt vọng, gia đình tôi coi như phá sản, cha tôi phải đi học lại, mẹ tôi đã 50 tuổi rồi, xưa nay chỉ cậy vào đồng luơng của Ba tôi giờ chẳng biết làm gì hơn là cùng các con đào bới trồng trọt ngô bắp, đậu, vừng để có chút gì nuôi đàn con 6 đứa và thăm nuôi ba tôi mỗi tháng. Tôi tiếc cho tôi, tôi phải làm gì bây giờ ngoài con đường định mệnh : “Lao động là vinh quang, lang thang là chết đói”. Thế là từ đó tôi hút nhiều thuốc hơn, hết thuốc lá đến thuốc lào, miễn sao “phê” là được. Tuy nhiên, tôi vẫn phải can đảm giúp đỡ gia đình trong những ngày túng quẫn…

Đến năm 1992 (tính ra tôi hút thuốc cũng gần 20 năm rồi chứ), Chúa đã giúp tôi cai thuốc dứt khoát. Ai đã hút thuốc thì từng biết câu này: “Ai ơi, yêu điếu thuốc lào, đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên”. Có nhiều lần tôi bị cảm ho, tôi quyết tâm bỏ thuốc nhưng không được, hễ đi đến chỗ có bạn bè thân quen, đưa thuốc ra mời là tôi không từ chối nổi, tôi không thể nói KHÔNG với cám dỗ và cứ như thế đã ba bốn lần quẳng điếu đi, rồi lại loay hoay làm điếu khác. Đến một ngày kia, bên cạnh nhà có anh bạn vướng vào ma tuý, anh em chúng tôi sang khuyên bảo và động viên anh ấy bỏ sì ke vì nó làm khổ cho vợ con anh ấy, lúc đầu anh ấy nói không thể bỏ được vì khi tới cữ nó thèm lắm, nếu không có 1 chút nó hành không chịu nổi, nhóm cầu nguyện của chúng tôi quyết định phải cậy nhờ vào quyền năng của Chúa và Đức Mẹ, phải ra sức hy sinh cầu nguyện cho anh ấy, phải chiến thắng con ma này. Tôi, bấy giờ đang làm trưởng nhóm, tôi nghe rất rõ tiếng lương tâm tôi bảo – mình không bỏ thuốc được mà đi khuyên người ta bỏ sì ke sao được? Đừng tự mâu thuẫn với chính mình, đừng sống giả hình nữa, mình phải chiến thắng chính mình trước đã…. Và tôi trở về nhà quyết tâm dâng lên Chúa hy sinh này để cầu nguyện cho anh ấy. Tôi đặc biệt cầu xin Đức Mẹ và Thánh cả Giuse là quan thày các gia trưởng xin Ngài giúp đỡ chúng tôi, Tôi là người đã xích chân anh ấy để anh ấy khỏi ra khỏi nhà, và cũng chính nhờ vậy tôi cũng tự nguyện xích mình tôi ở dưới chân Chúa mặc cho cơn thèm, và lời mời chào của mọi người. Tôi bỏ thuốc từ đó đến nay, không còn hút lại nữa. Tạ Ơn Chúa vô cùng, cám ơn anh ấy đã đồng hành với tôi trên quãng đường ngắn ngủi. Một tháng sau khi cai nghiện, anh ấy đã chết vì xuất huyết bao tử, tuy chưa chừa được hẳn nhưng với sự cố gắng nỗ lực của anh ấy, chắc giờ đây anh cũng đang được hưởng lòng thương xót của Chúa trên thiên đàng, vì anh đã muốn từ bỏ đam mê này để chuộc lại mọi lỗi lầm với gia đình và khu xóm. Anh ấy đã ra đi, tuy có mất mát cho gia dình, nhưng thời gian trôi mau, đến nay vợ anh và năm đứa con cũng sống đạo tốt, gia đình thật ổn định, các cháu đã trưởng thành và ngoan ngoãn, rất đáng khen. Ngợi khen Cha quan phòng thật kỳ diệu va yêu thương.

Bạn thân mến,

Nếu trong đời bạn, lúc bạn bị nguy tử mà có được một mạnh thường quân hoặc một người nào đó ra tay cứu giúp bạn, bạn sẽ đối xử với người ấy thế nào? Chúng ta sẽ biết ơn, yêu mến, và hết lòng đền đáp công ơn của người ấy. Chúa Giêsu, Mẹ Maria đang sống động trong tôi, tôi nghĩ rằng nếu tôi quyết tâm sống tốt cả một đời cũng không đủ để tạ ơn Người cứu chuộc tôi, chữa lành cho tôi, săn sóc bổ dưỡng cho tôi, che chở tôi từng ngày suốt đời tôi như lời Thánh Vịnh viết: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi”. Tình yêu thương của Chúa bao bọc suốt đời tôi từ khi sinh ra cho đến nay, có những ơn huệ tôi nhìn ra, nhưng cũng vô vàn những ơn huệ tôi chưa nhận thấy được, vì thế sẽ không bao giờ tôi cám ơn Chúa cho đủ, và kể ra cho hết được, vì quá nhiều giới hạn.

Tôi thành thật cầu chúc bạn sống thật vui tươi và hạnh phúc, vì chắc chắn là chúng ta đang có một NGƯỜI CHA quyền năng, nhân hậu và đầy lòng thương xót. Đừng bao giờ tuyệt vọng bạn nhé.  Xin cám ơn và thân ái chào bạn.

 

 

LỜI CHỨNG:
ĐAMINH M.NHẬT QUẢNG
[email protected]