Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Phép Lạ Và Tình Yêu Của Chúa Thánh Thể

Lời Chứng:
PHÉP LẠ VÀ TÌNH YÊU CỦA CHÚA GIÊSU THÁNH THỂ

 

Khi còn bé, tôi cứ tưởng phép lạ của Chúa chỉ có thể xảy ra cho những nhân vật thánh thiện như trong Thánh Kinh mà thôi. Khi trưởng thành, tuy tôi được đọc và nghe kể lại nhiều phép lạ về Chúa và Đức Mẹ đã xảy ra vào thời đại này, nhưng quan niệm của tôi cũng vẫn không thay đổi, đó là chỉ có những người suốt đời sống thánh thiện, họ sẽ trở nên Thánh và sau khi qua đời thì mới nhận được phép lạ của Chúa mà thôi. Tôi cũng ước mơ được phép lạ xảy ra cho tôi, nhưng không bao giờ dám nghĩ rằng một ngày nào đó, Chúa ban phép lạ đến cho tôi vì tôi luôn luôn cảm thấy mình bất xứng. Giờ đây, tôi xin chia sẻ về phép lạ Thánh Thể mà Chúa vừa ban đến cho tôi, hy vọng được làm chứng nhân cho Chúa và ứng nghiệm lời Ngài phán: "Anh em cứ xin thì sẽ được, cứ tìm thì sẽ thấy, cứ gõ cửa thì sẽ mở ra cho”. (Mt.7:7-8)

 

Tháng tư năm nay, tôi có người cậu từ Canada qua thăm ba mẹ tôi. Trước khi cậu về lại Canada, cậu tỏ ý muốn đến thăm một vài người quen cách nơi tôi cư ngụ khoảng hai tiếng lái xe. Vì anh chị tôi đều bận, nên tôi tình nguyện đưa mẹ và cậu tôi đi chơi, hôm đó rơi vào ngày thứ năm Tuần Thánh. Biết rằng đi chơi xa, và nhất là đi thăm bà con thì khó có thể trở về dự Thánh Lễ tối lúc 7 giờ được, nhưng tôi vẫn hy vọng sẽ trở về kịp giờ để dự thánh lễ. Đúng như tôi dự đoán, hơn 8 giờ tôi mới đưa mẹ và cậu của tôi trở về lại nhà. Chờ mẹ và cậu xuống xe là tôi quay xe phóng đến nhà thờ với hy vọng Thánh Lễ rửa chân sẽ kéo dài, may ra tôi còn kịp vào rước lễ. Vì đến quá trễ nên không có chỗ đậu xe, tôi đậu đại chỗ cản đường ra vào của sân đậu xe nhưng tôi cứ mặc kệ, chạy vội vào ngôi Thánh Đường. Khi tôi vào trong nhà thờ, thì chỉ còn 1 số rất ít người đang lên rước lễ. Tôi cảm thấy mình bất xứng vì không dự trọn Thánh Lễ, không kịp chuẩn bị tâm hồn nên không dám lên rước lễ mà chỉ đứng dưới cuối nhà thờ nhìn vào, khát khao và thầm nghĩ “Không biết những người đang đi lên rước lễ, họ có biết là họ rất may mắn khi được rước Mình & Máu Thánh Chúa hay không?”

 

Xong lễ, hai thầy sáu giúp cha sở gom hết Mình Thánh Chúa còn lại vào một chén Thánh, đóng nắp lại kỹ càng trước khi cùng cha sở rước Mình Thánh Chúa đi chung quanh nhà thờ, sau đó mới rước Chúa qua đặt bên nhà nguyện và sẽ có giờ chầu Mình Thánh Chúa cho đến nửa đêm. Khi cha sở rước Thánh Thể Chúa đi ngang, tôi quỳ xuống xin Chúa tha tội cho tôi đã về trễ và xin Chúa hiểu niềm khao khát của tôi là được rước Chúa. Sau đó tôi đi tìm lịch trình giờ Chầu Thánh Thể để xác định lại giờ chầu cho chắc chắn. Tôi nhìn thấy tờ lịch trình thì từ 10:30 cho đến 11:30 tối vẫn còn trống nên không suy nghĩ, tôi cầm ngay cây bút để trên bàn ghi tên của mình vào. Nhìn đồng hồ thấy mới 8:20 tối, tôi đi vào nhà nguyện để cầu nguyện một chút, nhưng thấy có hai bà trong giáo xứ đang trang hoàng chung quanh bàn thờ, nơi đang đặt Thánh Thể Chúa nên tôi chỉ quỳ xuống, chào Chúa và hứa sẽ quay lại thăm Chúa vào đêm nay, và sau đó ra về.

 

Đến hơn 10 giờ đêm, tôi quay trở lại nhà nguyện thì thấy có ba người đang tỉnh thức cùng với Chúa. Tôi cố gắng đi thật nhẹ không gây tiếng động, chọn một bàn quỳ bên tay phải, gần nơi đặt Thánh Thể Chúa và quỳ xuống. Tôi không lần chuỗi ngay như mọi lần mà lại đưa mắt quan sát bàn Thánh, nhà cất Thánh Thể Chúa và thầm thì tâm sự cùng Chúa thật lâu. Ánh nến le lói chiếu ánh sáng mờ ảo, hương hoa tỏa mùi thơm thoang thoảng, cảnh vật chung quanh thật im lặng và thanh tịnh khiến cho tâm tư của tôi được lắng đọng xuống sau 1 ngày dài bận rộn. Tôi nhắm mắt đọc kinh, lần chuỗi thương xót đến ngắm thứ ba thì mắt tôi chợt mở ra và ánh mắt tôi chợt nhìn thấy một vật tròn tròn, đứng tựa vào chân của một cây đèn được đặt gần nhà đựng Thánh Thể Chúa nhất, tôi phải nghiêng người một chút về bên tay trái để nhìn cho rõ hơn và thoáng nghĩ có lẽ là sự phản ảnh của ánh đèn từ trên trần nhà chiếu xuống.

 

Tôi nhắm mắt lại đọc kinh tiếp nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ mở mắt nhìn vào vật tròn đó. Tôi quan sát những chân đèn chung quanh và mọi phía thì thấy không có cái chân đèn nào có hình dáng một vòng tròn nhỏ, trắng đứng tựa vào ngoài chân đèn bên ngoài cùng. Tôi ngưng đọc kinh và tự hỏi “Không biết có phải là Mình Thánh Chúa không? Làm thế nào mà Mình Thánh Chúa lại rớt ra? Có ai đã vào rước Mình Thánh Chúa mang đi cho kẻ liệt, vô ý đánh rớt khi lấy mà không biết chăng? Lễ xong đã hơn 8:30 tối, còn ai có thể mang Mình Thánh Chúa cho người bịnh trễ thế? Hay tại mắt mình quáng gà chăng? Chẳng lẽ Chúa biết sự khao khát của mình mà để dành riêng phần cho mình?“ Không mấy tự tin đó chính là Mình Thánh Chúa, tôi lại nhắm mắt lần chuỗi tiếp. Đến ngắm thứ năm, tôi không thể cầm lòng cầm trí đọc kinh được nữa, quay người nhìn chung quanh thì thấy kể cả tôi nữa là bốn người đang có mặt nơi đó. Tôi thầm mong họ về hết, chỉ còn lại một mình thì tôi sẽ bước lên sát bàn Thờ để nhìn cho rõ hơn, nhưng chờ mãi mà chẳng có ai tỏ ý sắp về cả. Mắt tôi vẫn không rời vật tròn, nhỏ có màu trắng sữa đó, bỗng nhiên như có một mãnh lực thúc đầy như muốn tôi hãy tiến đến gần bàn Thánh. Tôi đứng lên và bước đến sát bàn Thánh, bất kể những người đang hiện diện chung quanh. Chỉ hai bước là tôi đã đến sát bàn Thánh và nơi chân cây nến màu vàng, Mình Thánh Chúa đang đứng dựng thẳng, hơi tựa vào chân cây đèn như chờ đợi tôi lãnh nhận. Tôi không ngờ vào mắt của mình nữa, tôi cầm Mình Thánh Chúa trong tay, quỳ xuống tại chỗ và rước Chúa. Khi Mình Thánh Chúa bắt đầu tan trong miệng tôi thì một luồng hơi nóng lan tỏa từ đỉnh đầu truyền dần xuống ngực tôi, tồn tại trong tôi một chút rồi tan biến. Lần đầu tiên tôi được cảm nhận luồng khí ấm nóng này lan truyền trên thân thể tôi là khi tôi được dìm trong Thánh Thần, vào dịp đi tham dự khóa Canh Tân Đặc Sủng kỳ II tại Austin, TX.

 

Tôi cảm tạ Chúa đã nhớ đến tôi vì bận đi công việc nên vắng mặt, Chúa đã dành phần ăn trong bữa tiệc ly của Ngài cho tôi. Có lẽ Chúa đã đáp lại sự khao khát chân thành từ trong đáy lòng của tôi là ước ao được rước Mình Thánh Chúa. Thánh Thần Chúa đã sưởi ấm trái tim tôi, tâm hồn tôi để tôi được xứng đáng lãnh nhận phần thưởng này. Tôi đứng lên và quay trở lại bàn quỳ, bỗng dưng tôi xúc động về tình yêu, sự bao dung và trìu mến của Chúa dành cho tôi. Nếu Chúa không dành cho tôi thì tại sao không ai nhìn thấy Mình Thánh Chúa trước tôi? Tại sao Cha sở và hai thầy sáu không nhìn thấy Mình Thánh Chúa nằm đó? Tại sao hai bà giữ nhiệm vụ trang hoàng bàn thờ cũng không nhìn thấy Mình Thánh Chúa? Giờ chầu bắt đầu từ 8:30 tối mà lúc tôi rước Mình Thánh Chúa thì đã 11 giờ đêm, trong khoảng thời gian hai tiếng rưỡi đó, có bao nhiêu người đã đến và quỳ đúng vào chỗ tôi đang quỳ mà tại sao vẫn không nhìn thấy Mình Thánh Chúa đứng đó? Nếu có người rước Mình Thánh Chúa mang đến cho kẻ liệt, đã vô tình làm rớt Thánh Thể Chúa, và nếu Thánh Thể Chúa nằm sát xuống mặt khăn bàn thì làm sao tôi có thể nhìn thấy được? Và câu thắc mắc đầu tiên và cuối cùng cũng vẫn là “Làm sao Mình Thánh Chúa lại có thể đứng đó, nếu không phải vì mầu nhiệm Thánh Thể Chúa muốn ban cho tôi. Chúa đang chờ tôi, chỉ dành riêng cho tôi nhìn thấy và được rước Chúa, vậy thì còn lý do nào khác ngoài lý do này? Nước mắt tôi tuôn trào không kìm hãm được. Tôi đã làm gì để xứng đáng lãnh nhận phép lạ Thánh Thể của Chúa? Trái tim tôi thổn thức trong tình yêu và cảm nghiệm được vòng tay âu yếm của Chúa đang ôm lấy tôi. Đã hơn một tuần trôi qua nhưng tôi vẫn còn hình dung rõ rệt được hình ảnh Mình Thánh Chúa đứng đó, kiên nhẫn chờ tôi rước Ngài. Giờ đây, tôi tin là Ngài muốn tôi chia sẻ điều này cùng với những ai đang khao khát Chúa. Tôi chỉ là một nữ tỳ mọn hèn, bất xứng mà vẫn được Chúa đoái thương thì tôi tin là Chúa nhân từ vô cùng. Tình yêu của Ngài vô biên, vô tận.

 

Tôi ghi lại đây sự thật những sự kiện nhiệm mầu đã xảy ra cho chính bản thân tôi để làm chứng cho tình yêu Chúa. Với tôi, tôi tin rằng phép lạ vẫn xảy ra, mặc dù đó là phép lạ nhỏ, và Chúa biết những gì thầm kín nơi một tâm hồn. Bạn có yêu Chúa nhiều để tin vào sự mầu nhiệm của Ngài hay không?

 

Theresa Trần
Oklahoma, USA