Bài Lời Chúa 045
BÀI LỜI CHÚA 45
Tội ngoại tình và ly dị
Trích sách 2 Sa-mu-en, ch.11
Quân đội của vua Đavít đang vây thành Ra-ba, còn Đavít sống nhàn hạ trong lâu đài tại kinh đô. Một buổi chiều nọ, Đavít đi tản bộ trên sân thượng đền vua, ông nhìn xuống thấy một phụ nữ đang tắm ở sân nhà nàng: đó là một phụ nữ dáng vẻ rất xinh đẹp. Đavít sai người dò hỏi lý lịch nàng, và được biết nàng là Bet-sa-bê, vợ của tướng U-ry-a. Từ cái nhìn, gây ra thèm muốn, từ thèm muốn không kìm hãm được đi đến sa ngã..., từ sa ngã đi đến tội giết người để ếm chuyện, Đavít đã đi qua những đoạn đường ấy. Ông sai người triệu nàng vào cung và đã phạm tội với nàng. Thế là sự gì phải đến đã đến, một hôm, ông kinh hoàng nghe nàng báo tin:
- Thiếp đã có thai!
Chuyện này lộ ra, nàng sẽ bị ném đá chết theo luật Môsê, vì là tội ngoại tình. Nàng lo sợ báo cho vua để vua lo liệu.
Đavít nghĩ ra một kế: ông sai gọi tướng U-ry-a từ mặt trận về, cho về phép đang lúc mặt trận rất căng thẳng, để hú hí với vợ, hầu vua có thể lấp liếm đổ cho tướng ấy là tác giả của cái bào thai kia. Nhưng U-ry-a lại không ghé về nhà với vợ, ông cứ ngủ ở cửa Đền Vua. Hỏi ông, ông cho biết:
- Hòm bia Thiên Chúa cũng như toàn quân đội Israen đang ở dưới lều xung trận, giữa chốn đồng không mông quạnh, còn tôi là ai mà dám về nhà ăn uống và nằm với vợ con ?
Hết kế, Đavít đành viết mật thư cho Yôáp nguyên soái, truyền đưa tướng U-ry-a ra chỗ trận chiến ác liệt nhất, rồi bỏ ông ta mà rút lui cho ông bị đánh mà chết đi.
Vợ U-ry-a nghe tin chồng nàng đã chết, thì để tang và than khóc chồng. Mãn tang trong vòng một tháng, Đavít sai người đón nàng vào cung làm vợ mình. Như thế, ông vua liều phạm tội giết người để lấy một đàn bà ngoại tình, thỏa mãn dục vọng của ông. Nhưng ông không thể lấy vải thưa che mắt thánh, nhất là vị thánh đó lại là Thiên Chúa Yavê! Ngài sai Na-than đến cáo tội ông và báo cho ông những hình phạt ghê gớm nhất.
* Đólà Lời Chúa! - Tạ ơn Chúa!
Suy niệm Lời Chúa
Chúng ta thường gọi: Vua Thánh Đavít, thế mà ông đã cóthể phạm tội lớn đến như thế. Đức Giêsu chọn Phêrô làm Giáo Hoàng tiên khởi, thế mà Phêrô cũng đã phạm tội lớn chối Thày. Cả hai vị này sau đócũng đã biết ăn năn, thống hối, được ơn tha thứ và đã sửa mình sống thánh thiện. Cho nên ta xưng tụng hai ông là Vua Thánh Đavít, ông Thánh Phêrô.
Hai chuyện đó, ghi trong sách Kinh Thánh, kể lại cho ta, cóý cho ta thấy sự mỏng giòn, yếu đuối của loài người, nhất là trong vấn đề nam nữ. “Anh hùng cũng không qua nổi ải giai nhân”, hoặc “Nhi nữ trưòng tình, anh hùng khí đoản”. Người đời vẫn thường nói thế không mấy khi sai.
Tội ngoại tình ấy của Đavít - do một giờ phút không cẩn thận đề phòng - đã đưa Đavít đến một tội ác lớn hơn nữa: giết người để chiếm vợ người. Thông thường, tội ngoại tình kéo theo tội khác lớn hơn không lường trước được. Vì thế, qua lời Kinh Thánh, Thiên Chúa nhiều lần cho biết Ngài ghét tội ngoại tình: “Người nào ngoại tình... cả gian phu lẫn dâm phụ, tất phải bị (ném đá) chết” (Lv 20.10). Nhưng đừng nghĩ rằng câu Kinh Thánh ấy chỉ đe dọa kẻ phạm tội ngoại tình bên ngoài thực sự, mà coi nhẹ việc phạm tội ngoại tình bên trong tâm tưởng. Đavít bắt đầu phạm ngoại tình khi nào ? Khi ông nhìn xem và thèm muốn chiếm lấy người đàn bà ấy. Đúng thế, Chúa Giêsu đã lên án: “Phàm ai nhìn người phụ nữ để thỏa lòng dục, thì đã ngoại tình với nótrong lòng...” (Mt 5.28). Theo Chúa Giêsu, cái nhìn biểu lộ sự thèm muốn tích cực và mạnh mẽ sâu đậm ấy trên một người đàn bà, chỉ cóthể được phép dành cho người là vợ mình mà thôi, dành cho người thứ ba nào khác là ngoại tình trong lòng (x. bài 39).
Tại sao ngoại tình lại là tội nghiêm trọng như vậy ? Thời nay, về mặt ấy, luân lý đã đâm ra suy đồi, người ta viện đủ lý lẽ: nào sống không hạnh phúc, nào không thể hòa hợp và các lý lẽ khác... để đánh đổ một tường lũy bảo vệ hôn nhân và hạnh phúc của nhân loại: là sự trung tín trong bậc vợ chồng. Những lý do nêu trên, bề ngoài trình bày thì thấy cóvẻ cólý, có vẻ đáng thương tội nghiệp, nên thông cảm... Xét kỹ, xét sâu, luôn luôn chúng che đậy một sự ích kỷ. Cho nên, chúng ta, những tín đồ của Chúa Kitô, phải hết sức ý thức lại sự nghiêm trọng của tội ngoại tình, phải làm sao Thiên Chúa mới ghét đến thế khi Ngài ra lệnh: cả gian phu dâm phụ tất phải ném đá cho chết!
a/ Muốn ý thức chuyện đó, không cólý lẽ phàm trần nào nói cho đủ, chỉ lập luận trên bình diện tự nhiên thì khó mà đưa ra được những lý lẽ tuyệt đối, không ai bắt bẻ nổi, để phò tá cho việc phải trung tín vợ chồng, và không được phép ly dị. Vậy chỉ tìm được lý lẽ thâm sâu của trung tín vợ chồng trong ý định của Đấng Tạo Hóa, khi Ngài dựng nên họ: “Đàn ông sẽ bỏ cha mẹ mà khắng khít với vợ mình và cả hai sẽ nên một thân mình” (Kn 2.18-24; x. 19.5tt). Bất trung, ngoại tình, ly dị là phá hủy cái thân mình ấy: đólà một tội sát nhân cách nào đó. Khi yêu nhau, rồi cưới nhau, họ đã nói: “Anh yêu em và chọn em, chứ không phải một người nào khác, anh sẽ yêu em mãi mãi, cho dù vật đổi sao dời, cho đến ngày cái chết đến phân rẽ hai ta, âm dương đôi ngả...”. Chẳng có ai lại nói với người yêu mình: “Anh chỉ yêu em một thời gian thôi, sau đó anh sẽ yêu người khác...”. Phá hủy lời thề ấy, trước mặt Chúa và Hội Thánh ngày lễ hôn phối, chẳng là một trọng tội sao ?
b/ Như thế, vẫn chưa hết sự cao trọng của đời vợ chồng. Đến lượt Đức Giêsu, Ngài lại nâng nó lên hàng Bí tích, tức là làm cho nó thành dấu chỉ về mầu nhiệm Chúa kết hợp với Hội Thánh. Nghĩa là Chúa Giêsu đã yêu mến Hội Thánh là hiền thê của mình và đổ hết máu mình ra mà chuộc Hội Thánh, làm Hội Thánh nên trong sạch khỏi mọi tì ố, trung thành yêu thương, gìn giữ, che chở Hội Thánh mãi mãi. Tình yêu chung thủy ấy phải được diễn ra, biểu lộ ra trong đời vợ chồng công giáo. Khi bất trung, ngoại tình hay ly dị, vợ chồng công giáo xúc phạm đến chính tình yêu của Chúa Kitô và Hội Thánh.
c/ Thêm nữa, họ phạm một tội ác làm đổ vỡ hôn nhân là thành lũy che chở con cái họ, là tổ ấm và là môi sinh cần thiết để nuôi dưỡng và giáo dục cho chúng nên người trưởng thành, nên công dân tốt cho Nước Trời cũng như cho Tổ quốc.
Biết bao thanh thiếu niên hư hỏng, phạm pháp, phá hoại, cao bồi, du đãng, đâm thuê, chém mướn, tướng cướp, sát nhân... chỉ vì hồi nhỏ, chúng thiếu tình thương trong một gia đình tan vỡ, chúng là nạn nhân của một gia đình lục đục hay ly dị... Khoa điều tra xã hội đã cho biết những con số đáng sợ...
***
Bây giờ, chúng ta giải đáp vài vấn nạn.
1/ Có người hỏi: Nếu chồng phạm tội ngoại tình, làm đổ vỡ hôn nhân, vợ có được trả tự do đi lấy chồng khác không ?
Đáp: Hội Thánh công giáo trả lời: Không! Dù có một người phạm tội ngoại tình, giây hôn phối không hề bị đứt, vì Chúa đã dạy rõ ràng: Không được vì cớ gì mà rẫy vợ để cưới vợ khác ; bỏ chồng lấy chồng khác (x. Mt 19.1-9; 5.31-32). Thành ra: cái gì Thiên Chúa đã kết hợp, con người không được phân rẽ. Cái giây hôn phối còn đó, là cửa mở ngỏ cho người bất trung có ngày sớm hối hận bỏ đường sai quấy, hạ mình khiêm nhường xin lỗi, mà trở về sum họp lại.
2/ Nhưng cóngười thắc mắc: Khi đã cóngười ngoại tình, bất trung, tình vợ chồng đã tan vỡ, khómà được người kia tha thứ và trở về sum họp lại.
Đáp: Nếu sự thể là khó như thế, thì càng phải thận trọng tránh tội ngoại tình và ly dị. Nhưng đó là nói theo thường tình. Nếu cóơn Chúa giúp, thì người kia, một khi đã khiêm nhường xin lỗi, người bị xúc phạm nên tha thứ như Lời Chúa dạy: Hãy tha thứ như chính con đã được Cha trên trời tha thứ. Ngoài ra, người ấy cũng hãy xét mình: có thế nào thì tình yêu mới phai nhạt, tình vợ chồng mới đổ vỡ ; vậy họ cũng có phần nào lỗi trong việc người bạn đời đâm ra ngoại tình. Vì thế, họ cũng cần Chúa thứ tha, nên họ càng phải tha thứ. “Những người Kitô hữu nào quả cảm và đại độ như thế, sẽ gặp được niềm vui, được chúc lành của Chúa trên họ và con cái. Tình yêu tha thứ của họ sẽ làm bùng cháy lại ngọn lửa ấm áp ban đầu trong trái tim lạnh giá...”,(10) và tình vợ chồng vẫn có thể hàn gắn lại.
3/ Hỏi: Cónhững trường hợp vợ chồng không còn thể nào sống chung hòa hợp và bình an (tỉ dụ: chồng đâm cờ bạc, rượu chè, đánh đập tàn nhẫn hoài hoài), nếu không ly dị, làm sao mà sống ?
Đáp: Để bảo vệ quyền sống và sống bình an, tuy không được phép ly dị, nhưng Giáo Hội cho phép ly thân, sống xa nhau, mỗi người một nơi.
4/ Hỏi: Ly thân như thế, mà vẫn bị người kia đeo đuổi, đánh đập tàn nhẫn, khảo của, thì làm thế nào để bảo vệ quyền sống căn bản của mình và của cải của mình ?
Đáp: Trong trường hợp ấy, có thể nhờ đến việc ly dị pháp lý, tức là nhờ tòa án đời xử cho ly dị theo tòa đời. Lưu ý: đó chỉ là ly dị theo tòa đời, đừng nghĩ rằng thế là cũng được ly dị theo phép đạo, được tự do đi lấy người khác. Ly dị tòa đời chỉ là một phương thế bảo vệ việc ly thân mà Giáo Hội cho phép, tức là nhờ luật pháp đời can thiệp để bảo vệ quyền sống và của cải hoặc con cái mình khỏi bị người kia theo đuổi, uy hiếp. Nên nhớ: trong đạo Chúa Kitô , không hề có sự ly dị bao giờ. Tuyệt đối! Chính Hội Thánh hoặc Đức Giáo Hoàng cũng không thể cho phép, vì là luật của Thiên Chúa đã đặt.
Gia đình ta dâng giờ đền tạ này để xin Chúa thứ tha cho người đời nay đã đang tâm quên bỏ luật của Thiên Chúa, và cầu nguyện cho các anh chị em công giáo được ơn mạnh sức sống trung tín trong bậc vợ chồng, biết yêu thương và nhẫn nhục, bỏ qua các lỗi lầm của nhau, hầu bảo vệ tổ ấm khỏi tan vỡ.
Tích truyện
Có một người kia, đi hỏi bí quyết bảo vệ tình yêu gia đình khỏi tan vỡ, được nhiều người góp ý rất hay. Ông ta đã dem vài ý kiến thu lượm được mà khuyên con ông trong một bức thư như sau:
“Con ơi! Có lần kia ba hỏi một ông thương gia về việc giữ gia cang khỏi tan vỡ, ông nói: ‘Tôi làm công việc bán hàng và tôi phải học cách tìm hiểu tâm tính khách mua. Về đến nhà, tôi cũng cố coi vợ là một khách mua hàng và đối xử với nàng cũng ôn tồn, khéo léo như thế. Kết quả rất tốt. Bí quyết chỉ là ở chỗ đóthôi. Lắm khi ra ngoài, chúng ta khéo léo và thành công lắm. Thế mà về nhà, ta xử sự rất thô kệch và quá vô tích sự. Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy xót xa, khi thấy mình vô cùng lịch sự, tế nhị với khách hàng, trong khi ở nhà thì tàn nhẫn với vợ con’. Đó, con thấy không ? Bí quyết là ở chỗ đó. Con còn nhớ bài thơ ngày xưa - hồi con còn bé - Ba dạy con học thuộc lòng không ? Đại ý bài thơ đónói: ‘Trên đời này cómột sự thật đáng buồn: chúng ta chỉ ưa làm cho những người thân yêu đau đớn bằng những lời nói châm chích, cay độc của chúng ta, trong khi ấy, ta dùng lời nhẹ nhàng, hoa mỹ để làm vừa lòng những kẻ qua đường’”.
- Thư Viện: