Bài Lời Chúa 070
BÀI LỜI CHÚA 70
LỜI SƯỞI ẤM TÂM HỒN
Trích Tin Mừng Thánh Gioan, ch.24
Chiều hôm ấy, có hai môn đồ đang đi về làng Em-mau, cách thủ đô Yêrusalem 11 cây số ; vừa đi, họ vừa chuyện vãn với nhau về các việc mới xảy ra liên quan đến cuộc Thương khó và cái chết của Đức Giêsu. Đang lúc đó, chính Đức Giêsu đến gặp họ và đi cùng, nhưng họ không nhận ra Ngài. Ngài hỏi :
- Các ông nói chuyện gì cùng nhau mà thấy buồn bã vậy ?
Một người tên là Klê-ô-pha đáp :
- Duy chỉ mình ông là người ở Yêrusalem không hay biết các việc xảy ra mấy ngày vừa qua sao ?
Ngài hỏi :
- Việc gì vậy ?
Họ đáp :
- Việc ông Yêsu Nadarét : ông thật là một vị tiên tri có quyền năng làm nhiều phép lạ và đầy uy lực giảng dạy, thế mà không biết tại sao hàng lãnh đạo của chúng tôi lại lên án tử hình và đã đóng đinh Ngài. Phần chúng tôi, chúng tôi đã hi vọng rằng : chính Ngài là Vị giải phóng Israen. Thế mà, đã ba ngày rồi kể từ hôm Ngài chết. Quả thực, có vài người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi hoảng hồn : họ nói họ tới mồ, thì không còn thấy xác Ngài, mà lại thấy các thiên thần hiện ra nói rằng Ngài đã sống lại. Nghe lời các bà, vài ông trong nhóm chúng tôi đã đi tới mồ, và đã thấy mồ trống như mấy bà nói, còn Đức Giêsu thì họ không thấy.
Bấy giờ, Ngài nói cùng họ :
- Ôi ! Những kẻ ngu độn và lòng trí chậm tin vào lời các tiên tri báo trước rằng : “Đức Kitô phải chịu khổ nạn đã rồi mới vào vinh quang !”.
Rồi khởi từ Môsê và hết thảy các tiên tri, Ngài dẫn giải cho họ các điều đã viết về Đức Kitô trong suốt bộ Kinh Thánh. Cả ba đến gần làng Em-mau, nhưng Ngài làm như thể còn phải đi xa hơn. Họ cố nài ép Ngài :
- Hãy nghỉ chân tại nhà chúng tôi, vì trời đã về chiều, đi đường sẽ nguy hiểm vì trộm cướp.
Nên Ngài đã vào nhà ở lại với họ. Và đang khi ngồi bàn ăn, Ngài cầm lấy bánh, chúc tụng, đoạn bẻ ra, Ngài trao cho họ, thì mắt họ mở ra và họ nhận biết Ngài..., nhưng Ngài đã bỏ họ mà biến đi. Và họ nói cùng nhau :
- Lòng chúng ta đã chẳng cháy bừng lửa sốt nóng lúc dọc đàng Ngài giải nghĩa Kinh Thánh cho ta đó ư ?
Ngay giờ ấy, bỏ bàn ăn, họ quay trở lại Yêrusalem gặp các môn đồ còn đang tề tựu, để thuật lại các việc xảy ra dọc đàng và làm sao họ đã nhận biết Ngài lúc bẻ bánh.
* Đó là Lời Chúa ! - Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
“Chẳng phải lòng chúng tôi đã cháy bừng lửa sốt nóng lúc Ngài giảng giải Kinh Thánh cho ta nghe đó ư ?”. Lời hai môn đệ Em-mau đã vang lên như một sự thực đã hai mươi thế kỷ nay, và sẽ còn vang lên mãi như một sự thực cho đến tận thế : hễ ai nghe lời Kinh Thánh cách thành tâm, sẽ thấy tâm hồn mình được sưởi ấm, tâm trí nên sáng suốt, sống bình an, vui tươi và hạnh phúc. Cứ xem hai môn đệ Em-mau, lúc đầu âu sầu, thất vọng não nề, họ đã mất hi vọng, bao công lao bỏ nhà cửa, vợ con, nghề nghiệp đi theo Đức Giêsu, những tưởng Ngài sẽ làm nên đại sự, nhưng Ngài đã bị tử hình... Thế là hết ! Nghe ngóng vài ngày chẳng thấy gì, họ quay về làng cũ, nối lại nghề xưa...
Thế mà, lúc sau đó, khi được Đức Giêsu dẫn giải Kinh Thánh, họ phải thú nhận : lòng họ nóng bừng lên, đức tin đã tắt nay lại bừng sáng, hi vọng tiêu ma nay nhóm lại, họ hăng hái đi ngay trong tối đó - đường xá ngày xưa nguy hiểm, cướp bóc về đêm - để trút hết nỗi mừng đang bùng vỡ trong con tim họ.
Nhưng chúng ta, chúng ta nghĩ thầm : họ được Đức Giêsu đích thân đến đi cùng và giảng giải Kinh Thánh, chúng tôi đâu có được Ngài hiện đến dạy đâu...
Hãy nghe lời Đức Giêsu đáp : “Ta đứng ở cửa và gõ, ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào với nó và Ta sẽ dùng bữa tối với nó và nó với Ta” (Kh 3.20). Đức Giêsu vẫn luôn đứng bên cửa lòng ta, Ngài vẫn gõ để ta mở cửa cho Ngài vào với ta. Như vậy đã rõ không phải Ngài không đến với ta, mà chính ta không mở cửa và không mời Ngài vào. Cũng như hai môn đệ Em-mau, nếu lúc ấy họ từ chối không cho Đức Giêsu đi cùng, thì sao họ có phút ấm lòng như thế ?
1/ Vậy, lúc chúng ta đọc Kinh Thánh một mình hay ở nhà thờ, nếu chúng ta mở tai linh hồn ra cho Chúa vào, Chúa sẽ đích thân nói với ta những điều làm ta được an ủi, phấn khích. Chúa vẫn đích thân nói với mỗi người chúng ta ngày hôm nay. Đức Kitô nói với ta không phải như một người bạn ở xa liên lạc bằng thư từ, bởi vì Kinh Thánh nói : “Thiên Chúa đâu có ở xa chúng ta” (Cv 17.27) và câu khác nói : “Đức Kitô ở ngay trong lòng ta” (Ep 3.17). Thánh Aogutinô bảo : “Ta hãy nghe Tin Mừng như Đức Kitô đang ở giữa ta”, “Phúc Âm là chính miệng Đức Kitô đang nói”. Với người có lòng tin, chúng ta nghe đọc Kinh Thánh, nhưng kỳ thực là tiếng Đức Kitô đang nói với ta. Vì thế ta nói : “Đó là Lời Chúa ! Tạ ơn Chúa !”.
Chúng ta thường thích nghe truyện các thánh, hay khá hơn thích đọc sách tu đức, đạo đức. Đành rằng nó viết dễ hiểu hơn, nhưng đó là Lời Chúa đã loãng ra rồi, ở các sách đó, ta chỉ còn nghe thấy tiếng vọng yếu ớt của chính lời Đức Kitô. Vì thế, chị Thánh Têrêsa Hài đồng Giêsu, không còn thích đọc các sách tu đức, thiêng liêng lạt lẽo của loài người viết, chị quyết định chỉ đọc Sách Thánh thôi. Nhưng thời ấy, Sách Thánh bằng tiếng La tinh, và không in ra cho bổn đạo dùng, chỉ có những đoạn trích đăng trong các sách lễ quanh năm là được dịch ra tiếng bản quốc. Thế là chị Têrêsa chịu khó chép tất cả các đoạn đó, làm thành một tập riêng. Lúc chị qua đời, người ta tìm thấy tập vở chép các đoạn Kinh Thánh trong túi trên ngực chị. Các đoạn Kinh Thánh ấy đã là lương thực nuôi tâm hồn chị, đã là kim chỉ nam, là la bàn chỉ hướng cho cuộc đời chị, cách riêng chỉ cho chị con đường thơ ấu thiêng liêng, đã làm chị mau chóng nên thánh thiện tuyệt đối, con đường ấy đã nổi tiếng khắp thế giới, đã đưa bao tâm hồn mau nên thánh như chị.
2/ Lời Chúa có mãnh lực lạ lùng lắm : Cứ so sánh một chút : tại sao có câu :
“Roi song đánh đoạn thì thôi,
Một lời xiết cạnh muôn đời không quên”
Lời người ta, ví như roi song, roi mây đánh đau lắm, nhưng roi mây, roi song có đau, một lúc là hết ; còn lời cay chua, châm biếm, đến muôn đời còn làm ta đau. Vậy lời nói của loài người cao thượng hay tầm thường, an ủi hay thóa mạ, đều có sức mạnh tâm lý thấu đến tâm can ta, có thể làm ta trở thành xấu, hay ngược lại làm ta biến đổi thành người tốt, huống nữa là lời của Chúa Tể càn khôn, Đấng phép tắc vô cùng. Vì vậy, Kinh Thánh dạy : “Lời Chúa sắc bén như gươm hai lưỡi, đâm thấu suốt tâm can...” (Hr 4.12).
3/ Thấu suốt như thế để làm gì ? Không phải để làm ta khổ vô ích, song nó vạch rõ các hang hốc tối tăm, ích kỷ, tội lỗi của ta, nó làm cho chính ta thấy rõ sự khốn hèn của ta, để ta sửa chữa, mà khỏi nguy hiểm phần hồn, cho ta được cứu rỗi. Bắt đầu rất khó chịu, nhưng sau từ từ sẽ thấy bình an, vui sướng. Lời Chúa lúc ấy sẽ sinh an ủi trong tâm hồn ; nên Thánh Phaolô viết :
“Tất cả những điều được viết ra là để giáo huấn chúng ta, hầu nhờ sự kiên nhẫn theo Chúa, và nhờ niềm an ủi của Thánh Kinh ban cho, mà ta được nức lòng trông cậy” sẽ được phúc trường sinh đời đời (Rm 15.4). Thánh Kinh ban an ủi, hân hoan, những khoái trá tinh khiết, những ủi an nuôi dưỡng lòng tin cậy, những nâng đỡ, khích lệ khiến sách Ma-ca-bê đã phải viết :
“Chúng tôi chẳng cần gì và cần ai cả, bởi để an ủi, chúng tôi đã có Sách Thánh đang ở trong tay chúng tôi”.
4/ Các thánh giáo phụ đã tìm kiếm hết mọi hình ảnh để tả vẻ giàu có phong phú của Kinh Thánh. Thánh Giê-rô-ni-mô nói : “Lời Tin Mừng thật là của ăn và của uống, là thứ bánh đầy chất bổ béo”. Thánh Am-brô-xi-ô nói : “Thánh Kinh là thuốc chữa hết mọi bệnh tật”. “Hãy cầm lấy Thánh Kinh mà uống, trong đó có thuốc chữa cho tất cả mọi bệnh tật”, đó là lời Thánh Ao-gu-ti-nô.
Còn Thánh A-tha-na-xi-ô bảo : “Kinh Thánh làm cho cừu địch của ta phải tẩu thoát (giống như hồi Đức Giêsu bị cám dỗ, Chúa cũng dùng một câu Kinh Thánh làm cho ma quỉ phải xéo đi). Tại sao vậy ? Tại vì trong Kinh Thánh có Chúa hiện diện, và ma quỉ không thể chịu được sự hiện diện này, nên nó phải kêu lên : Xin Ngài đừng phá việc chúng tôi trước thời đã định”.
5/ Nhưng người công giáo tôn thờ Thánh Thể rất siêng năng, nhưng coi thường Sách Thánh. Nhưng họ đã lầm, vì nếu họ không nghe Lời Chúa để hiểu và thêm mạnh tin, thì họ không đủ tâm trạng để đón nhận Thánh Thể cách xứng hợp và có ơn ích. Bí quyết mở lòng người ta đón nhận Thánh Thể, đó là Thánh Kinh. Do đó, biết bao nhiêu tín hữu coi thường Lời Chúa, cứ đi chịu Thánh Thể suốt bao năm trường, mà có thấy tốt lành, đạo đức gì hơn đâu !
Tin Mừng Thánh Gioan có câu : “Ai bởi Thiên Chúa thì nghe lời Thiên Chúa” (8.47). Bởi Thiên Chúa là sinh bởi Thiên Chúa, thuộc về con cái Thiên Chúa, thì nghe lời Thiên Chúa. Vì khi ta tôn kính, trọng vọng ai, ta sung sướng nghe lời người ấy. Kìa xem một cô gái đang yêu, cô chú ý nghe từng lời, từng chữ của người yêu, rồi cô nhớ lấy hết, kể lại cho bạn nghe : Anh ấy bảo tao thế này, thế nọ... Kìa xem con cái hiếu thảo, lời nào của cha mẹ, họ cũng lấy làm trọng... Hãy xem cô Maria, em bà Mat-ta, cô ngồi hàng giờ dưới chân Chúa, nghe lời Chúa, đến nỗi Chúa phải khen : “Maria đã chọn phần tối hảo, nó sẽ không bao giờ bị mất phần ấy cả” ; ý nói : cô đã yêu mến và tôn trọng Chúa, Chúa sẽ không bao giờ để cô mất phần thưởng đời đời.
Vậy, các bạn có bởi Thiên Chúa không ? có thuộc về Chúa không ? Hãy tỏ ra bằng cách ham nghe Lời Chúa. Đó là dấu bạn đang sống trong ơn nghĩa Chúa. Kẻ ham nghe Lời, cũng giống như người cảm thấy đói. Đó là dấu sức khoẻ tốt - Thánh Gioan Kim Khẩu nói vậy - vì kẻ không thấy đói, không thấy thèm ăn là dấu có bệnh. Cũng vậy, ai chán nghe giảng, nghe Lời Chúa thấy mệt mỏi, không thích, người ta kết luận chắc chắn rằng : tình trạng linh hồn ấy không ổn. Họ tránh nghe Lời Chúa như kẻ đau mắt tránh ánh sáng. Hơn thế, họ còn căm tức, chống báng khi có ai đem Lời Chúa đến nói cho họ. Khi ma quỉ muốn lôi kéo một cô hay một cậu thanh niên nào xuống vực thẳm, việc trước hết là nó làm cho họ ghét nghe giảng dạy.
Cho nên, ham nghe Lời Chúa là dấu họ sinh bởi Chúa, là con cái Chúa, thuộc về Chúa. Hơn nữa, còn là dấu họ yêu mến Người. Chắc có bạn nói : Nghe giảng buồn lắm, thể thao hay ciné và vidéo vui thú hơn nhiều : ở đấy thấy nhiều cái mới lạ, hấp dẫn và giải trí, mà chẳng phải suy nghĩ gì nhiều. Thật ra, chẳng ai cấm bạn đi xi-nê, chơi thể thao..., nhưng bạn đừng bỏ việc nghe Lời Chúa, nghe giảng dạy. Nhiều bạn trẻ quá đòi hỏi : không có linh mục nào giảng vừa ý họ. Bạn đi quá trớn rồi đó ! Làm sao các linh mục phải hết thảy là những nhà hùng biện trứ danh được ? Đừng quên rằng : lời chân lý có giá trị hơn là hùng biện. Vì nếu chỉ đi nghe giảng để tìm cái hay, cái vui trong đó, hoặc tìm những lời lẽ, lý luận hay ho, thì Thánh Phaolô đã cẩn thận dặn rằng : “Coi chừng, nếu anh em đòi như thế, thì hóa ra anh em xây đức tin của mình trên lý lẽ khôn ngoan người đời, chứ không xây trên quyền phép của Thiên Chúa” (1Cr 2.5). Nói cách khác, đó không còn là tin, mà là bị thuyết phục bởi tài hùng biện.
Bạn có muốn tâm hồn bạn không đi lạc hướng mà hỏng mất cuộc đời ? Hãy đọc Lời Chúa ! Bạn có muốn thấy vui tươi mà sống, thấy đời mình có lý nghĩa không ? Hãy chăm đọc hoặc nghe Lời Chúa ! Bạn có muốn được tâm hồn bình an, đầy an ủi, đầy lửa nóng, hăng hái trong yêu mến Chúa và phục vụ tha nhân không ? Hãy đến với Thánh Kinh ! Lời Chúa sẽ ban cho bạn được tất cả các điều đó. Hai môn đệ Em-mau đã thú nhận : “Lòng chúng ta chẳng đã bừng bừng lên khi nghe Ngài giảng giải Thánh Kinh cho ta đó ư ?”
Tích truyện
Thánh Gioan Vi-a-nê, là cha sở một họ đạo nhà quê, nghèo và nhỏ bé bên Pháp. Ngài giảng rất vụng về, nhiều khi lúng túng quên đầu quên đuôi, có lúc không biết nói gì, đứng đực ra trên tòa giảng rồi khóc. Các bổn đạo có chế nhạo hoặc bỏ đi không ? Không đâu ! Bởi sự thánh thiện của Ngài, bài giảng vụng về, song lại có một sức siêu nhiên đâm thấu lòng họ, làm họ cũng chảy nước mắt ra... Cứ từ từ, làng quê ấy, trước khi Ngài đến làm Cha sở, thì nhậu nhẹt, chơi bời, nhảy nhót, say sưa... ; dần dần, họ đã thay đổi hẳn và trở thành một họ đạo gương mẫu và thánh thiện. Một hôm, có một sĩ quan cao cấp đến nghe Ngài giảng. Người ta hỏi :
- Ông cảm nghĩ về bài giảng làm sao ?
Ông đáp :
- Thường thường, tôi không mấy bằng lòng về cha giảng, nhưng lần này, nghe cha Viane giảng, tôi không mấy bằng lòng về chính tôi.
Ông hối tội và ăn năn trở lại.
*****************************************************************
BÀI LỜI CHÚA 70bis
Hãy nghe Ngài !
Trích Tin Mừng Thánh Mátthêu 17.1-8
Sáu ngày sau khi Đức Giêsu được Phêrô tuyên xưng Ngài là Đức Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống, Đức Giêsu trở lại xứ Ga-li-lê. Sau hai ngày hành trình, chiều hôm ấy, Ngài cùng môn đồ đến chân đồi Ta-bor. Để các môn đồ khác nghỉ ngơi dưới đồng bằng, Ngài dẫn theo ba môn đồ đặc tuyển : Phêrô, Giacôbê và Gioan, em ông, lần theo các đường ngoằn ngoèo dốc, đến đỉnh đồi, rồi Ngài bắt đầu đắm mình vào cuộc nói chuyện với Chúa Cha. Còn các môn đồ, vì quá mệt mỏi, nên đã nằm xuống ngủ. Bỗng chốc, một cảnh tượng lạ lùng xảy ra : Con Thiên Chúa để lộ sự sáng láng vinh hiển, mà bình thường Ngài vẫn giấu kín để sống như một người giữa mọi người. Lập tức, Ngài biến hình trước mắt họ : mặt Ngài sáng chói như mặt trời, áo Ngài nên trắng phau như tuyết. Có hai nhân vật uy nghi hiện ra bên Ngài và cùng Ngài đàm đạo. Đó là ông Môsê và Ê-ly-a. Các môn đồ dụi mắt và vô cùng bối rối, bỡ ngỡ... Phêrô thảng thốt kêu lên :
- Thưa Ngài, may quá có chúng tôi ở đây ! Nếu Ngài muốn, chúng tôi sẽ dựng ba lều cho ba Ngài.
Ông còn đang nói như trong mơ, thì xảy ra có một đám mây sáng ngời rợp bóng bao phủ ba vị, và một tiếng từ đám mây phán rằng :
- Ngài là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Ngài !
Vừa nghe, các môn đồ sợ quá, ngã sấp mặt xuống đất. Nhưng, ngay sau đó, Đức Giêsu đến gần họ và giơ tay đụng đến họ mà nói :
- Hãy chỗi dậy ! Đừng sợ !
Họ ngẩng mặt lên, và chỉ còn thấy một mình Đức Giêsu thôi.
* Đó là Lời Chúa ! - Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Thiên Chúa giới thiệu cho chúng ta thấy một Đức Giêsu uy nghi, sáng láng, vinh hiển đến chừng nào ! Có phải để chúng ta đâm sợ hãi không ? Không phải ! Hay để chúng ta chiêm ngắm cho thích mắt ? Cũng không phải ! Vậy để làm gì ? Để ta đặt hết niềm tin tưởng vào Ngài. Vì thế, Chúa Cha phán dạy : Nếu các con tin tưởng hết tình nơi Ngài, là Chúa của chúng con, thì hãy nghe lời Ngài ! Để ta thấy Đức Giêsu đáng ta hết lòng tin tưởng, Chúa Cha giới thiệu : “Ngài là Con Ta rất yêu dấu”. Đức Giêsu không chỉ là một ông Thày dạy xa lạ, một vị tiên tri, một tiến sĩ... Ngài là Con mà Chúa Cha rất yêu dấu, đẹp lòng Cha, và Cha luôn luôn bằng lòng, sủng ái Ngài vô cùng.
- Anh chị em có sẵn lòng nghe lời Đức Giêsu dạy bảo chưa ? Chắc hẳn là có. Nhưng nghe dạy điều gì ? Thường ta thấy các Đấng giảng rằng : Nghe các lời dạy phải giữ điều này, phải thi hành điều nọ... Cũng đúng ! Song không chỉ vậy mà thôi ! Hôm nay, ta thử xem những điều Đức Giêsu dạy còn là những điều gì nữa ! Xin thưa ngay : đó là những lời an ủi, trấn an, chỉ bảo, ứng đáp các nhu cầu cụ thể, thực tế trong cuộc đời nhiều khó khăn, đau khổ của ta nơi trần thế này.
Muốn hiểu điều này, ta phải tìm cho ra nguồn gốc của câu phán : “Hãy nghe lời Ngài !” mà Chúa Cha phán từ đám mây. Đó là hồi xưa, khi Yavê cho dân vào đất hứa, thì ở chung với nhiều sắc dân ngoại, chúng hay nghe theo thày bói, thày chiêm, thày số, phù thủy, đồng bóng, bói quẻ, chiêu hồn, nhập xác nói... Nên Yavê dặn Môsê là hãy bảo dân đừng làm những điều ấy, vì Thiên Chúa coi đó là các điều quái gở (Tl 18.9tt), tức là các điều Thiên Chúa lấy làm gớm ghiếc, xúc phạm đến Người ghê gớm lắm. Nhưng khổ nỗi nhu cầu của dân khi gặp các khổ đau, thử thách, tai bay vạ gió và muôn ngàn nỗi gian truân của cuộc đời bể dâu này, là họ phải đi hỏi ai đó cho biết phải làm gì, phải hành động theo đường lối nào ; đi hỏi để trấn an nỗi buồn sầu đang dâng lên trong lòng, những bối rối đang dày vò tâm can..., vì đoán trước nhu cầu ấy, nên Yavê hứa : “Cứ yên tâm ! Ta sẽ cho chỗi dậy giữa các ngươi một tiên tri như ngươi, hỡi Môsê ! Ta sẽ đặt các lời của Ta nơi miệng nó và nó sẽ nói các lời Ta cho chúng. Mà vì thế, kẻ nào không nghe lời nó sẽ nói nhân danh Ta, Ta sẽ hỏi tội kẻ ấy” (Tl 18.17-19).
Như thế, đã rõ là Thiên Chúa không cho phép dân riêng Chúa bắt chước dân ngoại đi hỏi và nghe lời thày bói, thày số, thày chiêm, đồng bóng, đồng cốt... mà Chúa cho là nhảm nhí, và hơn thế là quái gở. Song phải nghe vị tiên tri mà Chúa sẽ cho xuất hiện trong dân Chúa (Tl 18.14-15).
- Vậy, hỏi rằng vị tiên tri ấy đã xuất hiện chưa để ta đến hỏi và nghe Ngài chỉ bảo ? Đáp : đã xuất hiện rồi. Bài Tin Mừng hôm nay, chính Thiên Chúa đã trỏ cho ta biết Ngài là ai. Đó là Đức Giêsu! Và Thiên Chúa còn dặn : Hãy nghe lời Ngài ! Con chí ái của Ta đó !
- Chúng ta lại hỏi : Ngày nay, Đức Giêsu ở đâu để đến hỏi và nghe Ngài ? Hỏi như thế là ngớ ngẩn, vì Đức Giêsu nói rằng : “Này, Thày ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28.20). Ở cùng các con là ở đâu ? Trước hết, ở trong phép Mình Thánh Chúa, vì Đức Giêsu có phán : “Ai ăn mình và uống máu Thày, thì ở trong Thày và Thày ở trong kẻ ấy”. Như thế, khi ta rước lễ, ấy là Đức Giêsu đến ở trong ta, ta ở trong Chúa (Ga 6.56). Vậy, hãy đến với Chúa mà trình bày các nỗi đau của mình để nghe Chúa giải đáp, chỉ dẫn... Khi ta rước lễ, Chúa đến ở trong ta, Ngài gần ta đến thế là cùng ! Cha mẹ, vợ chồng, anh em ruột thịt, chỉ ở bên ta, cạnh ta ; còn Chúa mới ở trong ta. Gặp rắc rối, buồn phiền vì sự đời, hãy vào trong cung thánh lòng ta, Chúa Giêsu đang ở đó. Chẳng lẽ Chúa nói dối để gạt ta ? Thứ đến, khi ta có ân sủng và sống trong ơn nghĩa với Chúa bởi tin và yêu mến, thì Chúa đã ở trong ta ngay rồi, chưa cần phải nói đến lúc đi rước lễ. Đức Giêsu phán thế này : “Ai yêu mến Thày, thì sẽ giữ lời Thày, và Cha Thày sẽ yêu mến nó, và chúng ta (Cha cùng với Thày) sẽ đến với nó và sẽ đặt chỗ ở nơi mình nó” (Ga 14.23).
- Nhưng có người lại hỏi thêm : “Con có đến với Chúa ngự trong Phép Mình Thánh, có rước lễ, có Chúa ngự vào lòng, có vào cung thánh trong tâm hồn con ; nhưng có nghe thấy Chúa nói gì đâu ? Nhiều khi hỏi Chúa, xin Chúa lời chỉ dạy, mà chẳng thấy Chúa đáp lời !”.
Đáp : Xin hỏi : Bạn không nghe thấy Chúa nói, hay là đúng hơn bạn không có tai để nghe. Số là có nhiều lần sách Tin Mừng kể rằng: sau khi Chúa dạy rồi, thì Ngài kết luận một câu như sau : “Ai có tai để nghe thì hãy nghe !”. Lạ thật ! Chúa nói, Chúa giảng cho mọi người, thì ta đều nghe thấy, họ đang ngồi chung quanh Chúa kìa, sao Chúa lại bảo : ai có tai để nghe thì hãy nghe ! Vậy hóa ra, có những người nghe tiếng Chúa văng vẳng đấy, song kỳ thực không nghe gì cả. Tiếng Chúa đập vào tai, song không đập vào lòng, cho nên họ như không nghe và cũng chẳng hiểu gì cả. Họ chỉ có cái tai thể xác, mà không có cái tai tâm hồn, nên Chúa mới bảo ai có tai (tâm hồn), tức là lòng tin và yêu mến, thì mới nghe mà hiểu được.
Chúng tôi mách cho anh chị em một cách giúp nghe được Lời Chúa : đó là đọc Kinh Thánh. Không cần phải đọc nhiều, học nhiều, song mỗi ngày một đoạn ngắn, từ Cựu Ước đến Tân Ước. Chỗ nào không hiểu, khó hiểu, bỏ qua. Trong Kinh Thánh có biết bao chuyện, biết bao lời khuyên, biết bao chỉ dẫn... Khi anh chị em đụng chuyện, Chúa Thánh Thần sẽ nhắc lại cho anh chị em một câu, hoặc một chuyện tích đã đọc, thế là anh chị em được giải đáp, được an ủi... Qua cách đó, Đức Chúa Giêsu nói với anh chị em đấy, hãy nghe Ngài! Ngài có lời đem bạn tới sự sống đời đời, và ngay bây giờ, cụ thể đem bạn tới bình an, hạnh phúc. Thiên Chúa đã ban cho ta Đức Giêsu là một vị tiên tri như Môsê để dạy bảo chúng ta. Ngày xưa, Môsê là tiên tri, nghĩa là phát ngôn viên của Thiên Chúa, hễ người dân Israen có điều gì thắc mắc, ông giải đáo, có chi kiện tụng, tranh chấp, ông phân xử. Đến khi Môsê sắp chết, Chúa không cho phép dân Người bắt chước các dân ngoại chạy đi hỏi thày bói, thày pháp, thày chiêm, thày số, đồng cốt... nhảm nhí và quái gở, nên Chúa cho chỗi dậy một tiên tri khác, để họ đến với Ngài mà được giải đáp, an ủi.
Vậy, một khi đã biết ý Chúa, tuyệt đối ta không bao giờ đi xem thày bói, thày số..., mà Chúa bảo là điều quái gở. Chúa còn bảo : chính vì dân ngoại hay làm các điều quái gở ấy mà Chúa đánh đuổi họ, để mặc cho họ gặp đủ tai ương, khốn khó... Thày bói, thày số, đồng bóng... là tay sai của ma quỉ, chứ không phải chuyện khoa học gì đâu, như có nhiều người, kể cả hàng giáo sĩ vẫn nói. Đôi khi bề ngoài dựa vào kinh nghiệm cho có vẻ khoa học, nhưng kỳ thực, chỉ là nói mò mẫm, nói dựa để họ kiếm ăn. Nếu họ biết tương lai hậu vận, thì họ đã chẳng phải ngồi đó để kiếm chác chút tiền của bạn, nhất là của giới phụ nữ, nhẹ dạ, dễ tin, nói xuôi cũng tin, nói ngược cũng tin, miễn là khéo léo gợi trúng giây tình cảm...
Tựu chung, ngấm ngầm bên trong là ma quỉ giật giây xúi giục. Có thể nó nói trúng, nó cho ta gặp may... Quyền phép ma quỉ có thể làm những việc đó. Nhưng nó cho ta chút ít, thì lấy đi của ta rất nhiều. Không chỉ là lấy tiền, xong là lấy mất đức tin của ta. Ta nói : “Con vẫn đi dự lễ, con vẫn tin Chúa !”. Nói thế là lừa dối mình. Tin Chúa sao còn tin những kẻ mà Chúa bảo là chúng làm điều quái gở ? Tin Chúa là Cha yêu thương mình, lo liệu, an bài mọi sự cho mình, Người có toàn năng phép tắc, thì sao lại không phú thác cả đời sống vào trong tay Chúa ? Tin Chúa là tin chỉ mình Chúa thông suốt tương lai, tại sao lại đi hỏi các kẻ nghịch Chúa để biết tương lai hậu vận, những điều cát hung... Chẳng lẽ thày bói, thày số... cũng chỉ là người như ta, lại biết được tương lai bằng Thiên Chúa ư ? Chúng có phải là những tiên tri mà Chúa cho chỗi dậy giữa dân Chúa và giới thiệu : Hãy nghe lời chúng không ? Ai dám nghĩ thế là lộng ngôn, xúc phạm đến Chúa Giêsu, vì đã dám đặt những kẻ làm những việc quái gở ấy lên ngang bằng Chúa Giêsu.
Chỉ có Chúa Giêsu mới được Chúa Cha đặt làm vị tiên tri và đặt lời Người vào miệng Ngài để dạy dỗ, chỉ bảo ta và dạy : Hãy nghe lời Ngài ! Chứ có bao giờ Thiên Chúa bảo tín hữu : “Hãy nghe lời thày bói !” không ?
Đứng trước hiểm họa vô cùng lớn lao ấy, phần chúng ta, các gia đình đền tạ cương quyết thề với Chúa là không bao giờ đi xem bói tướng, thuật số, bùa ngải, lên đồng, phù chú..., không nghe, không tin chúng ; song chỉ nghe lời một mình Chúa Giêsu thôi.
Tích truyện
Trong Chúa nhật đầu tiên tại một giáo xứ, vị linh mục vừa đến nhậm chức đã giảng một bài giảng rất văn hoa, ý tưởng sâu sắc và cảm động. Tất cả các tín hữu có mặt hôm ấy cảm thấy rất sốt sắng và phấn khởi. Nhiều người đã cảm tạ Chúa vì đã ban cho xứ đạo một linh mục có tài ăn nói nhả ngọc phun châu.
Tiếng đồn về tài giảng Lời Chúa của linh mục lan đi mau như lửa cháy. Vì thế, vào chúa nhật kế tiếp, nhà thờ trở nên đông đảo hơn các chúa nhật khác. Mọi người nóng lòng chờ đợi bài giảng. Nhưng cha sở lại giảng một bài gần giống bài giảng tuần trước. Rồi thánh lễ Chúa nhật thứ ba, thứ tư... kế tiếp đó, vẫn một bài giảng như cũ.
Hội đồng giáo xứ và nhiều bổn đạo đến hỏi cha xứ xem tại sao cha lại cứ giảng lại một bài hoài như vậy ? Cha xứ trả lời :
- Tại sao anh chị em vẫn sống như cách đây sáu tuần ? Khi nào anh chị em đem áp dụng những gì tôi đã trình bày trong bài giảng cũ, tôi sẽ giảng bài mới.
*********************************************
BÀI LỜI CHÚA 70TER
Không nghe Lời Chúa là điều nguy hiểm
Trích sách 1 Các Vua, ch.22
Vua A-kháp rủ vua Yô-sa-phát đi đánh thành Ra-mốt-Ga-lát. Vua này đáp :
- Chúng ta là một, tôi và ngài, dân tôi và dân ngài. Nhưng hãy thỉnh vấn ý kiến Thiên Chúa trước đã !
Vua A-kháp mới triệu tập vô số những tiên tri giả và hỏi họ có nên đi đánh thành kia không. Họ là những kẻ chuyên nịnh bợ, thấy vua đã có ý thích đánh thành kia, nên họ nói :
- Xin Đức Vua cứ đi ! Tròi sẽ nộp thành đó trong tay Ngài.
Vua Yô-sa-phát thấy họ là những kẻ không tin được, mới hỏi :
- Không còn tiên tri nào thật là của Thiên Chúa sao, để ta nhờ ông mà thỉnh ý Chúa ?
Vua A-kháp đáp :
- Có một người, nhưng tôi ghét hắn, vì hắn không bao giờ tuyên sấm gì may cho tôi, mà chỉ nói toàn điều khó nghe. Tên hắn là Mi-ca-da-hu.
Đành phải cho hoạn quan đi mời vị tiên tri thật đến. Là người của Thiên Chúa, Chúa dạy sao, ông nói vậy, không thêm bớt, dù đó là những điều cay đắng, khó nghe. Tiên tri nói rằng :
- Tôi đã thấy Thiên Chúa ngự trên ngai và hai bên tả hữu có hàng vạn thiên thần chầu hầu. Yavê phán : “Ai sẽ dụ được A-kháp cho nó đi đánh thành Ramốt và ngã gục ở đó ?”. Có một thần tâu : “Tôi sẽ dụ được nó !”. Yavê hỏi : “Làm cách nào ?”. Thần ấy đáp : “Tôi sẽ nhập vào các tiên tri giả (các thày bói, đồng cốt) và làm thần khí dối gạt nơi miệng chúng”. Yavê phán : “Hãy đi và làm như thế !”. Vậy này đây, thần khí dối gạt đã nhập vào miệng các tiên tri giả của vua đây, tức là Yavê đã để Vua phải mắc họa !
Nghe nói lời chân thật, Vua lại không chịu tin, còn tức giận truyền tống giam Mi-ca-da-hu. Rồi hai vua thống lĩnh binh mã tiến đánh thành Ra-mốt, mặc kệ lời Thiên Chúa...
Xảy ra là, dù vua A-kháp đã trá hình, có một binh sĩ dương cung bắn vung vít, chẳng may hú họa trúng ngay vua A-kháp, vào giữa các khớp nối liền áo giáp. Binh lính vực ông lên xe trận, chạy ra ngoài vòng chiến. Rủi hôm ấy, chiến trận quá ác liệt, chẳng ai còn rảnh tay lo cho vết thương của Vua, nên đến chiều thì ông chết, máu nơi vết thương chảy loang ra cả trong xe.
Chiều tối, người ta đam xác Vua đi tống táng, rồi đem xe gội nước rửa ở bể nước xứ Samari, và đàn chó đến liếm máu ông như Thiên Chúa đã báo trước.
* Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Có nhiều người công giáo không khác vua A-kháp mấy tí. Ông ta là một vị Vua vô đạo, hằng phạm tội lỗi nghịch mắt Thiên Chúa, nên ông sợ nghe sự thật, thích nghe những tiên tri giả, tức là những thày bói, lên đồng, chiêm tinh, thuật số,... Những người này luôn luôn nói dựa dẫm, cốt sao vừa lòng thân chủ, để được bổng lộc, khen thưởng, hoặc để kiếm tiền... Như A-kháp, người ta không thích nghe sự thật phũ phàng, có khi rất ngược ý mình. Chẳng đúng thế sao ? Biết bao người công giáo, cách riêng cánh các cô các bà, khi có chuyện gì lo lắng, bị đe dọa, hay sắp xảy ra trong gia đình..., liền bỏ tiền đi đến thày bói, thày số... để nghe họ ru tai mình bằng những lời an ủi, chỉ dạy mình làm điều nọ điều kia thì sẽ được như ý mong muốn... Tâm hồn đang đau khổ, bối rối... của họ lúc ấy mong tức khắc có ai nói lời trấn an là được, dù lời ấy có giả dối, hay mình biết là không đúng cũng kệ !
Đang khi đó, họ chẳng hề chạy đến cùng Chúa hay cùng Đức Mẹ... Hoặc có chạy đến, thì cũng làm qua loa, không mấy tin tưởng. Hãy nghe vua A-kháp nói : “Có một người là tiên tri thật, có thể nhờ ông ta mà thỉnh ý Thiên Chúa, song tôi ghét hắn, vì hắn chẳng bao giờ báo cho tôi điều gì may mắn, chỉ toàn nói điều khó nghe”. Ông vua ấy ghét nghe sự thật, vì ông vốn là kẻ vô đạo đức, hằng làm sự tội nghịch ý Chúa. Như thế, cái lòng tà vạy, xấu xa của ông chẳng còn thích nghe sự thật nữa, chỉ còn thích nghe phỉnh gạt. Mà chính cái đó đã đưa vua đến chết thảm. Đúng thật là từ chối nghe lời của Thiên Chúa, tức là người ta ký bản án tử hình cho chính mình.
Nhưng có người sẽ nói ngược lại : Nào có thấy ai đi xem bói, đi chuộc bùa ngải phải chết bao giờ đâu ! Chuyện vua A-kháp trong bài Kinh Thánh chỉ là để hù người ta thôi. Xin đáp : Thánh Phaolô nói : Sách Kinh Thánh, Chúa sai viết ra để dạy dỗ, cải thiện và đào tạo người ta trong đàng công chính (1Tm 3.16t). Vậy bài Kinh Thánh trên kia cũng là để dạy ta. Dạy điều gì ? Đừng nhãng bỏ Lời Chúa mà đi nghe lời nhảm nhí, kẻo chết. Đành rằng ngày nay Chúa không phạt chết tỏ tường như xưa, nhưng nếu Chúa đã muốn dùng chuyện chết ấy mà dạy, thì phải có thực, tuy vấn đề ấy sẽ là chết cách nào ? Ngày xưa, Chúa phạt chết tỏ tường phần xác, để có chuyện cụ thể mà kể ra, chứ nếu chết thiêng liêng thì có ai thấy gì đâu mà kể chuyện được. Nhưng để dạy chúng ta tránh sự lỗi phạm như vậy, để khỏi chết phần thiêng liêng, chết phần linh hồn. Có ai trên kia đưa ra vấn nạn không thấy chết là đúng, vì sao thấy cái chết của linh hồn được. Nhưng không thấy, không phải là không xảy ra. Trước mặt Chúa, có sự chết. Trước những ai có đức tin, cũng coi là chết. Chờ đến ngày buông xuôi hai tay, thở hơi cuối cùng, lúc đó sẽ biết. Chỉ sợ không còn kịp hối lỗi.
- Có ai đó lại hỏi : Làm sao bỏ Lời Chúa, mà Chúa lại phạt dữ tợn như vậy, sao gọi là Chúa nhân từ được ?
Đáp : Chúa nhân từ, vì thương xót, nên đã có lời dạy bảo ta để ta tránh. Lòng nhân từ là ở chỗ đó. Nay đã bảo ta tránh, mà ta cứ lao đầu vào chỗ chết, thì tại ta, chứ đâu phải tại Chúa. Một người đã nhất định tự tử, cứu họ lần này, họ lại tìm cách khác. Cho nên không ai có thể cứu được người đã cứ nhất định muốn chết.
- Thế tại sao, lãng bỏ Lời Chúa, đi nghe lời xằng bậy lại đến nỗi chết, tuy đó là do lỗi mình ?
Đáp : Các bạn có nghe Thánh Phêrô, được Đức Giêsu hỏi : “Cả các anh nữa, không muốn bỏ Thày mà đi sao ?”, liền đáp : “Lạy Thày, chúng con sẽ bỏ Thày mà đi theo ai ? Thày có những lời đem đến sự sống đời đời” (Ga 6.67-68). Ở chỗ khác, Đức Giêsu nói : “Quả thật, ta long trọng tuyên bố cho các con : kẻ nghe lời Thày và tin vào Đấng đã sai Thày, thì có sự sống đời đời, và khỏi bị phán xét, vì đã được băng qua sự chết mà vào sự sống” (Ga 5.24). Và nhiều câu nói tương tự, nhất là câu này : “Ai rẫy bỏ lời Ta... sẽ có người xét xử nó : ấy chính là Lời Ta, sẽ xét xử nó trong ngày sau hết” (Ga 12.48). Vậy thì đã rõ : Chúa dạy ta những lời đem ta tới sự sống đời đời, và ai nghe lời ấy cùng tin theo, thì băng qua sự chết mà vào sự sống và được sự sống đời đời..., được sống lại ngày sau hết (Ga 6.40). Còn không nghe thì lời ấy trở thành quan tòa phán xét ta. Như vậy, Chúa dạy ta điều này, điều nọ, tránh điều dữ, điều hại, mà làm điều tốt. Sách Tin Mừng đầy dẫy các lời dạy đó, các bạn đã đọc và học chưa ? Nhiều lắm, ta chỉ lấy một ví dụ : Chớ tích trữ kho tàng dưới đất, sẽ dễ bị ăn cắp, hay bị mối mọt..., song hãy tích trữ kho tàng trên trời. Có biết bao người đem hết sinh lực, thời giờ, nhiều khi bán rẻ cả lương tâm, bán luôn cả thể xác để có tiền ăn xài, may sắm, để dành... Bị một tai nạn, chết..., thế là trắng tay. Cuộc sống họ đã không có giây phút nào tích trữ kho tàng trên trời, bằng cách tu thân, tích đức, ca ngợi thờ phượng Chúa, phục vụ tha nhân cả... Nói tóm, họ không có kho tàng thiêng liêng, két của họ rỗng tuếch. Ra trước tòa Chúa, làm một kẻ tôi tớ vô dụng, vô tích sự, thì không thể vào hưởng mặt Chúa được. Lời Chúa sẽ phán xét và tách ta đi rẽ sang lối khác thôi, vào sống với những kẻ trầm luân như họ.
Ấy là chưa kể, bài này còn dạy ta tránh nghe xằng bậy, tiên tri giả, thày bói..., vì vua A-kháp đã nghe lời họ phỉnh phờ, xu nịnh, mà làm theo nên bị chết thảm. Nghe thày bói, chiêu hồn, gọi hồn, đồng bóng, thày bùa, thày ngải... cũng làm chúng ta chết phần thiêng liêng như vậy.
Tích truyện
Có bà kia tin các thày bói, thày số lắm. Lúc đầu, họ nói rất trúng : nào nói mua số đề, số mấy, con gì... trúng phong phóc... Nghe theo thày bảo phải đập tường này, xê dịch cái bếp ra chỗ khác, thì sẽ làm ăn nên..., quả có xảy ra thế, nên càng tin. Thế là từ đó, bà thấy đi dự lễ, đi nhà thờ chán quá, chẳng đem lại lợi lộc, tiền của, các cha giảng Lời Chúa chỉ nói những chuyện thiên đàng, hỏa ngục, Chúa Mẹ thấy chẳng ăn nhằm gì với đời sống cụ thể vật chất ; thế là bà bỏ không còn đến nhà thờ, đi dự lễ, xưng tội, chịu các Bí Tích nữa... Trong gia đình, tiền của dư dật, nên đến giờ đọc kinh hay đi dự lễ là mắc tổ chức ăn uống, bạn bè, đi chơi, đi nhà hàng, đi ciné... Bà ta lúc đầu còn áy náy vì bỏ thói quen lâu đời cũng ngại, sau riết rồi quen và buông xuôi, mặc tình ai muốn làm gì thì làm... Tiền bạc có dư, hễ đau một chút là có tiền xoè ra trả tiền thuốc, tiền bác sĩ..., đâu cần cầu nguyện với Chúa nữa như hồi nhà bà còn nghèo. Cứ đà đó, con cái hư hỏng, chơi bời, trai gái, vợ nọ con kia... Bà ta mỗi lúc lại chạy đến thày bói, đồng cô cốt cậu để nghe thánh phán..., nhưng về nhà thật là một cảnh hỗn loạn, địa ngục... Ông chồng lén lút lấy vợ bé, phòng nhì, phòng ba... ; con trai đầu của bà thì rượu chè, thằng con thứ thì bỏ học, đi chơi, lập băng đi cướp xe, giật giây chuyền... ; đứa con gái út cặp bồ mang bầu, đang khóc lóc đòi tự tử...
Gia đình bà, nay là một cái hỏa ngục ! Chính bà đã đem sự chết đến cho gia đình bà !
- Thư Viện: