Bài Lời Chúa 092
BÀI LỜI CHÚA 92
Thờ trong thần khí và sự thật
Chúng ta cùng nhau đọc lại bài Tin Mừng của kỳ trước, vì trong đó, chúng ta chưa cắt nghĩa hết những ý Chúa dạy.
Trích Tin Mừng Thánh Gioan 4.21-24
Sau khi Chúa Giêsu phán bảo người phụ nữ Samari rằng :
- Này chị, hãy tin Ta, sẽ đến giờ không phải trên núi này (núi Ga-ri-dim) hay tại Yêrusalem mà các ngươi thờ phượng Cha...
Chúa nói tiếp một câu lạ lùng :
- Các ngươi thờ sự các ngươi không biết, còn chúng ta, chúng ta thờ sự chúng ta biết, vì ơn giải thoát khơi nguồn tự Do thái. Nhưng giờ sẽ đến - và là ngay bây giờ - những kẻ thờ phượng đích thật sẽ thờ phượng Cha trong Thần Khí và sự thật. Vì Cha chỉ muốn gặp thấy những kẻ thờ phượng Người như thế. Thiên Chúa là Thần Khí, nên những kẻ thờ phượng cũng phải thờ phượng trong Thần Khí và sự thật.
* Đó là Lời Chúa ! - Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Khi người phụ nữ Samari hỏi Đức Giêsu là phải thờ ở đâu, ở đây hay ở Yêrusalem, thì chị ấy có ý muốn Đức Giêsu giải quyết dùm xem chỗ nào trong hai chỗ đó là đúng hơn cả. Song tâm trí chị vẫn còn hạn hẹp trong sự thờ phượng ở một nơi chốn nào, và nơi nào đúng hơn thôi. Thấy quan niệm cục mịch của chị ấy về sự thờ phượng như thế, tỏ ra chị chẳng hiểu Thiên Chúa là ai, bản tính Người thế nào, nên Đức Giêsu mới giáng cho chị một câu chí tử : “Té ra các ngươi - chị cũng như cả dân Samari của chị - thờ Đấng mà các ngươi không biết là ai cả. Chị và dân chị tưởng Thiên Chúa là một ngẫu tượng, đặt đâu nằm im đó, bị cột chặt vào một cái bệ, đặt trên một bàn thờ, trong một Đền Thánh. Thế là chị coi Chúa như các dân ngoại nghĩ về thần của họ mất rồi, và không biết Thiên Chúa là Đấng nào, thờ Đấng mà chẳng hiểu Người là ai cả.
1/ Áp dụng cho chúng ta thì cũng vậy, Chúa Giêsu cũng trách nhiều người trong chúng ta - tuy mang danh Kitô giáo - đi dự lễ, đến nhà thờ, xưng tội, rước Chúa..., mà kỳ thật chẳng biết Chúa là ai, thờ một vị Thiên Chúa mà mình không biết rõ. Xin lấy ra vài ví dụ : Có nhiều người chỉ biết Thiên Chúa là Đấng thưởng phạt, nên chỉ lo giữ luật, đi lễ, xưng tội... để khỏi bị phạt sa hỏa ngục ! Đó là thờ Chúa mà không biết Chúa là ai. Thiên Chúa đâu có phải như thế, hay ít ra đâu có chỉ như thế - Có người khác đi đến nhà thờ, cầu nguyện, xin ơn toàn những ơn vật chất : sức khoẻ, làm ăn nên, tìm được việc làm, buôn bán đắt hàng, con cái được đi học, được đỗ đạt... Thực không khác gì dân ngoại, họ cúng tế, đi đền chùa, thắp hương khấn thần, khấn Phật, cũng chỉ để xin cho gia đạo, xin làm ăn may mắn, một vốn bốn lời, cho gặp tấm chồng như ý, cho tai qua nạn khỏi... Như thế, những người công giáo làm giống vậy chẳng phải cũng coi Chúa như thần phật ngoại đạo đó ư ? Họ có biết về Chúa hơn gì nữa đâu ! Vậy Chúa Giêsu trách họ không sai : “Các ngươi thờ sự các ngươi không biết”.
2/ Thế tại sao Đức Giêsu lại bảo người Samari như vậy ?
Đó là vì người Samari nay không còn nghe các tiên tri dạy, không nhận các sách Thánh Lời Chúa sau này, mà chỉ khư khư giữ có bộ Ngũ Kinh cổ xưa, tức là mấy cuốn đầu hết của bộ Kinh Thánh. Như thế, nói nôm na là họ dừng lại không học thêm lời Chúa, nên họ không hiểu Chúa đủ, và thờ Chúa lệch lạc, thờ một Thiên Chúa mà họ không biết mấy, họ bóp méo chân tướng thật của Thiên Chúa theo sở thích, ước vọng và nhu cầu của họ. Đức Giêsu đối chiếu họ với người Do thái : “Còn chúng ta, chúng ta thờ sự chúng ta biết” (c.22), vì người Do thái đón nhận lời dạy dỗ và mặc khải thêm sau này của Thiên Chúa qua các tiên tri..., nói nôm na, họ học Lời Chúa đầy đủ hơn, nên họ biết Thiên Chúa là ai mà thờ cho đúng.
Áp dụng cho chúng ta : Ai không chăm học hỏi Lời Chúa thêm, chỉ bo bo giữ chút giáo lý học hồi nhỏ, lúc rước lễ vỡ lòng, sẽ cũng không biết Chúa là ai mà thờ, thờ lệch lạc, méo mó : Chúa như thế này, mà lại thờ như thế nọ... “Các ngươi thờ sự các ngươi không biết!”
3/ Vậy ta thờ phượng Thiên Chúa là Đấng nào đây ?
Đáp : Đức Giêsu dạy ngay trong bài Tin Mừng : “Các ngươi sẽ thờ phượng Cha”. Nếu ta hỏi lại Đức Giêsu : Thế còn thờ phượng Người như là Thiên Chúa, Đấng Tự Hữu, đã tạo thành trời đất, thì có được không ? Ngài sẽ đáp : “Được ! song không đủ”. Vì Ngài bảo : “Sẽ đến giờ”, có một sự đổi mới và tiến bộ trong sự thờ phượng, tức là từ khi Thày tử nạn rồi phục sinh, thì các con phải thờ Thiên Chúa như Thiên Chúa, song cũng là Cha của mình. Tại sao ư ? Vì từ khi Thày xuống thế chịu chết đền tội cho các con, lấy máu Thày tẩy rửa lương tâm cho sạch,(14) rồi sống lại ban Thánh Thần của hàng nghĩa tử cho các con, thì các con trở nên con cái Thiên Chúa, và từ đó được thờ phượng Người như là Cha, và thật là thế. Các con, khi thờ phượng, sẽ kêu lên : Lạy Cha ! Ôi, Cha của chúng con ! Abba ! Ab-ba !” (Rm 8.14-15).
Anh chị em ơi, sung sướng chưa ? Vị Thiên Chúa mà vì không học hỏi, chúng ta thấy xa xôi, và đôi khi còn đáng sợ, vì ta tưởng Người là Đấng oai nghi, công thẳng vô cùng, chỉ chờ đợi phán xét ta, nay Chúa Giêsu cho ta biết là Người gần gũi, đến nỗi trở thành người Cha thân yêu, chỉ mong ban mọi phúc lành hồn xác cho các con cái thôi !
Hôm nay, chúng ta được biết thế - vì Chúa Giêsu đã dạy mà - ta phải luôn sung sướng, hớn hở, lộ ra ngay cả ở nét mặt nữa, mà kêu lên: “Lạy Cha, lạy Cha, con yêu mến, con thờ lạy Cha !”. Và nếu được, anh chị em chúng ta phải ca lên, hát lên, vỗ tay, nhảy lên như Đavít xưa, tuy ngồi bậc làm vua trăm họ, mà cầm đàn vừa đi trước Hòm Bia Thiên Chúa, vừa hát, vừa gẩy đàn, vừa nhảy múa, vui mừng hết lòng, hết sức, chẳng sợ ai cười, ai chê. Chúng tôi có được dự vài buổi cầu nguyện của nhóm Canh tân đặc sủng - hay là nhóm Thánh Linh - thấy họ vui vẻ, vỗ tay, ca hát ngợi khen Chúa, chúng tôi cũng xúc động lây, và tức khắc, chúng tôi cảm thấy như Chúa Cha đang ở giữa, đang mỉm cười, cái cười vui lòng, thỏa thuê lắm. Hình như Cha thích mình ca hát vui vẻ, vỗ tay, nhảy múa, cả hồn cả xác đều như hòa nhịp để thờ lạy Cha, hơn là mình rầu rĩ, nghiêm trang, đạo mạo quá, làm như thể Thiên Chúa là cái ông Hoàng Đế uy nghi, khủng khiếp, gây run sợ, giữa ta và ông ấy muôn trùng xa lạ, hễ thờ lạy xong đủ lễ nghi, bổn phận là mình thở phào nhẹ nhõm !!! Quả thật, đúng như lời Chúa Giêsu trách : “Các ngươi thờ như thế là thờ sự các ngươi không biết”, nói khác đi, “các ngươi thờ Đấng mà các ngươi chẳng biết là ai !”. Thiên Chúa là Cha mà các ngươi thờ phượng như một ông Thần xa lạ, như ông Hoàng Đế hung ác, tàn bạo !”.
4/ Rồi phải thờ lạy Cha cách thế nào mới đúng ?
Đức Giêsu nói với chị Samari : “Những kẻ thờ phượng đích thật sẽ thờ phượng Cha trong Thần Khí và sự thật”. Nghe nói thế, chị Samari chưa hiểu ra sao, vì thấy mấy câu ấy lạ tai quá, thì Đức Giêsu đã nói tiếp : “Chúa Cha chỉ muốn gặp thấy những kẻ thờ phượng Người như thế ! Thật đấy !”. Chắc chắn, chị ta chẳng hiểu gì mấy. Chúng ta được may mắn hơn, vì Hội Thánh sau này suy gẫm mãi mới hiểu, rồi dạy ta sự ấy là làm sao. Đây, trước hết Đức Giêsu bảo : “Cha chỉ muốn gặp thấy những kẻ thờ phượng như thế”, tức là những kẻ thờ phượng đích thật, chứ không thờ phượng sai lầm, lệch lạc như ta đã từng nói. Ai không thờ phượng đúng như ý Cha, thì Cha không muốn gặp thấy, tức là không muốn nhìn mặt họ lại nữa, họ có thờ lạy, Người cũng mặc kệ, Người không đoái hoài, Người không thèm, không thích, không ưa !
Vậy ta hỏi Chúa Giêsu : vậy thờ phượng đích thật được Cha muốn và ưa thích gặp ấy là thờ cách thế nào ? Ngài đáp : Đó là thờ phượng trong Thần Khí và sự thật. Điều Chúa Giêsu dạy đây, thật quá sâu xa, rộng rãi, ta không thể nói hết ở đây, chúng tôi chỉ xin tóm tắt, rồi để Chúa Thánh Thần sẽ làm việc dạy dỗ anh chị em thêm, nhất là nếu anh em gia nhập những nhóm chia sẻ lời Chúa, thì sẽ được học hỏi rõ hơn.
a/ Thờ phượng trong Thần Khí và sự thật, trước hết không phải là là thờ Chúa trong tinh thần, trong tâm hồn và chân lý, lẽ phải. Nhiều người có lẽ vốn lười biếng, vịn vào câu này để ở nhà, không đi dự lễ, không đến nhà thờ, đến lãnh Bí Tích..., vì họ bảo : “Chúa dạy thờ Chúa trong tinh thần, trong tâm hồn cơ mà, chứ có dạy phải đi nhà thờ, dự lễ gì gì đâu ! Tôi ở nhà, thờ Chúa trong tâm hồn. Các bà, các cô cứ đi nhà thờ, đi dự lễ, rước lễ mà về nhà ăn gian nói dối, giận chồng, đánh con, ghen ghét, tị hiềm, chẳng yêu người... thì có ích gì, như thế là thờ bên ngoài bằng các nghi lễ... Chúa đâu có muốn ! Thế là thua tôi !”
Nói như thế, cũng có đúng ở phần hai, nhưng sai ở phần một. Đạo đi nhà thờ, nghi lễ, hình thức như ông ấy nói, đúng là phải tẩy trừ rồi, vì vô ích. Chúa có phán qua miệng tiên tri Hôsê : “Ta chuộng nhân nghĩa, chứ không phải tế lễ”, hoặc qua tiên tri Ysaia : “Các ngươi tưởng Ta thích lễ tế, hương hoa..., ngày sóc, lễ bái của các ngươi ư ? Tất cả đối với ta là đồ tởm, hồn Ta đã ghét, Ta không thèm nghe, ta ngán lắm rồi... Trái lại, hãy thôi làm điều dữ, hãy làm lành, ăn ở công bình, đỡ đần người bị áp bức, thương kẻ mồ côi, góa bụa... Làm thế thì ta sẽ tha tội cho các ngươi, dù chúng có đỏ lòm như máu, cũng sẽ được trắng như tuyết” (Ys 1.10-18).
Nhưng ông ấy sai ở phần một, vì thờ trong Thần Khí là thờ phượng trong Thần Khí của Thiên Chúa, chớ không phải thờ trong tinh thần của ông ấy. Thần Khí nói đây là Thần Khí Thiên Chúa ! Thần Khí Thiên Chúa đến nâng ta lên vừa tầm Thiên Chúa, cho ta được triều yết Thiên Chúa, đang khi ta chỉ là kẻ tội lỗi, xa Chúa, bị đuổi khỏi mặt Chúa. Như có lời dạy : “Thần Khí đến đỡ đần cảnh yếu đuối khốn nạn của ta, vì cầu nguyện, thờ phượng thế nào cho phải, ta đâu có biết” (Rm 8.26). Một khi đã được vào gặp Chúa thì làm gì? Kinh Thánh dạy tiếp: “Anh em đã chịu lấy Thần Khí nghĩa tử, nhờ Ngài, ta có thể kêu lên : Abba, Cha ơi” (Rm 8.15), tức là ta có thể hầu chuyện cùng Thiên Chúa. Không có Thần Khí thúc đẩy, hỏi rằng ai dám kêu với Chúa là Cha? (x. 1Cr 12.3). Người ngoại đạo, không có Chúa ThánhThần, có dám gọi Chúa là Cha không ? Không được. Theo ý rộng của câu Kinh thánh ấy, gọi Chúa là Cha còn có nghĩa là được nói chuyện, cầu nguyện, giao tiếp, liên hệ với Chúa như con với cha mình mọi nơi mọi lúc, trong suốt cả đời. Vậy, gọi Chúa là Abba ! Cha ơi ! không phải chỉ là một tiếng kêu ngắn ngủi, như khi đứa trẻ gọi ba nó, song có ý nói đến một mối tương quan cha con thân mật, nghĩa thiết, bao trùm tất cả đời sống của ta với Cha trên trời.
b/ Rồi, thờ trong Thần Khí, còn là nhờ Thánh Thần dẫn dắt ta sống, ta hành động mọi nơi, mọi lúc ; trong mọi sự, mọi việc đều theo đúng ý Cha, gắng không làm điều gì mất lòng Cha nữa. Như vậy, hóa ra cả đời sống trở thành một cuộc thờ phượng liên lỉ, - mà chúng tôi tạm gọi là “thờ phượng hiện sinh”, - đúng như Kinh Thánh dạy : “Dù khi ăn, khi uống, khi làm việc gì bất luận, anh em hãy làm mọi sự để tôn vinh Thiên Chúa” (1Cr 10.31; Cl 3.17), “Hãy hiến dâng thân mình anh em làm lễ tế sống, thánh thiện, đẹp lòng Thiên Chúa. Đó là sự thờ phượng thiêng liêng của anh em...” (Rm 12.1; x: 1P 2.5). Tất cả cuộc sống, tất cả mọi việc và cả bản thân đều trở nên thờ phượng.
c/ Bây giờ đến câu : “Thờ trong sự thật”, là nghịch với giả dối, giả mạo, giả hình. Sự thật là gì? Là kho tàng những chân lý Đức Giêsu đem từ Thiên Chúa xuống mặc khải cho ta, rút gọn vào hai chữ Mến Chúa, yêu người. Sống cho đúng với tất cả những điều Thiên Chúa đã dạy ấy, là thờ phượng trong sự thật. Bỏ một phần nào trong hai phần ấy là thờ không đúng sự thật, mới nửa sự thật. Lấy ví dụ có những người đi lễ, đi nhà thờ, xưng tội, rước lễ, mà đời sống không nhân nghĩa, bác ái: thờ phượng Chúa của họ không trong sự thật. Vì Chúa phán: “Ta chuộng nhân nghĩa, chứ không phải lễ tế”, coi nhân nghĩa như ngang hàng và có khi hơn tế lễ, đến nỗi “Hãy bỏ của lễ đó trước bàn thờ, về làm hòa với anh em trước đã.” Không sống nhân nghĩa thì chỉ là “Thờ ta bằng môi bằng mép, còn lòng thì xa Ta. Thật luống công kiểu thờ như thế” (Mt 15.8-9). Người đời cũng nói : “Miệng tụng nam mô, lòng thì một bồ dao găm”. Ta dễ rơi vào điều này lắm: tưởng cứ mặc áo đi lễ, đi chầu,đọc kinh thành tâm, thế là đủ, Chúa vui lòng rồi ! Chưa đâu ! Hãy đợi xem! Nếu Chúa thấy đời sống không nhân nghĩa, bái ái, phục vụ, xả kỷ..., thì Chúa bảo : Hỏng hết, các việc thờ phượng ở nhà thờ bị cái xấu sau đấy làm hỏng hết.
Vậy, tóm lại cuộc sống ta phải căn theo tất cả các điều Cha đã dạy ta qua Chúa Giêsu mà làm, như thế mới thờ phượng trong sự thật.
Tích truyện
Có hai khách bộ hành lỡ đường, đêm đến phải vào ngủ trong một cái miếu hoang tàn, nổi tiếng nhiều yêu tinh, ma quái. Bầu khí âm u, lạnh lẽo, tối tăm, mù mịt lại càng làm họ sợ hãi. Người bạn ngoại đạo mới nói với người Kitô hữu kia rằng :
- Tôi sợ quá, anh làm ơn cho tôi mượn cây thánh giá anh đeo ở cổ cho tôi bớt sợ.
Nể bạn, anh Kitô hữu gỡ đưa cho bạn mượn. Hai người cùng ngủ thiếp đi vì mỏi mệt. Trời về khuya, có yêu tinh xuất hiện, nó rờ vào cổ người Kitô hữu để hút máu, bỗng nó thốt lên :
- Người này có trong mà không có ngoài.
Nó có ý nói : người này là Kitô hữu đích thật, tuy ngoài không có dấu gì. Nó sang qua người kia, cũng sờ vào cổ, đụng đến cây thánh giá, nhưng nó vui mừng reo lên :
- A ! Đây rồi ! Người này chỉ có ngoài mà không có trong !
Nó có ý nói : người này, tuy mang cây thánh giá bên ngoài, song trong lòng không có đức tin, đức mến, không đích thực là người Kitô hữu. Nó có thể hút máu ăn thịt.
[Đọc kinh Lạy Cha một cách chậm rãi, hết sức sốt sắng cầm trí, với tất cả trái tim].
- Thư Viện: