Bài Lời Chúa 095
BÀI LỜI CHÚA 95
PHÉP THÊM SỨC
Qua mấy kỳ trước, Chúa dùng lời dạy ta biết về Bí Tích đầu tiên trong đời Kitô hữu là Phép Thanh tẩy (hay phép Rửa tội), tức là quyền phép Chúa tái sinh ta. Rồi sau đó, Chúa dạy : Tái sinh là để vào Nước Thiên Chúa, một nước tốt đẹp, hạnh phúc. Hôm nay, Chúa hỏi : Vậy chúng con có biết tái sinh ấy là bởi ai làm cho chúng con không ? Ai làu Kinh Thánh sẽ trả lời liền : “Tác sinh ấy là bởi Nước và Thần Khí !” (Ga 3.5). Rất đúng ! Thánh Phaolô cũng dạy : “Thiên Chúa đã cứu ta, không phải do tự các việc đạo đức ta làm đâu, nhưng là nhờ phép Rửa tái sinh và sự canh tân đổi mới của Thánh Thần” (Titô 3.5). Vậy, đó là việc của Chúa Thánh Thần làm. Hôm nay, ta cùng nhau học hỏi công việc Chúa Thánh Thần, cách riêng trong Phép Thêm Sức.
Trích Công Vụ Tông Đồ 2.1-4
Hôm ấy là lễ Ngũ Tuần, tức là 50 ngày sau lễ Vượt qua, các Tông Đồ và một số môn đệ ĐY đang cùng nhau họp lại một nơi mà cầu nguyện, thì bỗng xảy đến từ trời một tiếng ào ào như thể do cuồng phong thổi đến, vang dậy cả nhà nơi họ đang ngồi. Và họ thấy những lưỡi như thể là lửa, phân tán nhỏ mà đến đậu trên mỗi người trong họ. Hết thảy họ được đầy Thánh Thần, và bắt đầu nói những tiếng lạ, tùy theo Thần Khí ban cho họ nói ra... mà cao rao, ngợi khen Thiên Chúa, Đấng đã làm những việc lạ lùng.
Nghe tiếng cuồng phong ầm ầm ấy vang ra, cả một đoàn lũ người từ khắp nơi trong thành Yêrusalem - vì họ là những người về đó để hành hương - chạy đến để xem chuyện gì xảy ra. Đến nơi, mọi người đều sửng người ra, kinh ngạc nói với nhau :
- Ủa, những ông ấy toàn là người Do thái, miền Bắc, mà sao họ nói thứ tiếng gì mà chúng ta, mỗi người mỗi nước khác nhau, vẫn hiểu được y như các ông ấy nói tiếng mẹ đẻ của ta ! Lạ thiệt !
Thế là họ giải thích mỗi người mỗi cách. Thánh Phêrô phải đứng ra ngoài gặp họ và cắt nghĩa rằng : Việc họ thấy và nghe đó là do Chúa Thánh Thần làm...
- Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !
Suy niệm Lời Chúa
Ngày thứ sáu Tuần thánh, hầu hết các Tông đồ đều tỏ ra hèn nhát, bỏ Thày chạy trốn, ẩn núp, sợ giới cầm quyền bắt Thày thì cũng tóm cổ luôn cả trò. Họ chỉ tìm lại được can đảm phần nào ngày Chúa Nhật phục sinh. Chúa Giêsu sống lại đã hiện ra cùng họ, Ngài thông cảm sự yếu đuối của họ và tha thứ cho họ. Họ sung sướng lắm, một đàng lại thấy Thày Thánh, đàng khác được tha thứ sự hèn nhát. Họ được Ngài cho ngồi cùng ăn uống với Ngài, Ngài dạy dỗ họ về Nước Thiên Chúa, và đặt Phêrô làm Đầu coi sóc tất cả gia đình của Chúa. Họ hoàn toàn tin tưởng vào Chúa. Sao lại không tin tưởng Ngài, trước bao cử chỉ đại lượng và yêu thương như thế của Chúa tỏ ra cho họ cơ chứ ?
Nhưng một thử thách lớn đang chờ... Chúa lại thăng thiên, rời bỏ họ... Có phải như thế, là rắn lại mất đầu rồi chăng ? Mà lần này thì vĩnh viễn mất mãi mãi ! Không phải thế ! Sau vài ngày chao đảo, họ sực nhớ là Thày đã hứa : “Thày đi, song không để các con mồ côi... Thày sẽ xin Cha, và Người sẽ ban xuống cho các con một Đấng Bầu Chữa khác” (Ga 14.15). Và ngay mấy ngày trước khi lên trời, Chúa còn dặn dò kỹ : “Chớ rời khỏi Yêrusalem, không mấy ngày nữa, chúng con sẽ được Thánh Thần đến trên chúng con, thanh tẩy và ban sức mạnh cho chúng con” (Cv 1.5,8). Đó là hai danh từ chỉ về phép Rửa tội (thanh tẩy) và phép Thêm Sức (xức trán). Thày Thánh biết rõ môn đồ mình : họ thành tâm và mau mắn, nhưng khốn nỗi, tính xác thịt lại nặng nề, chậm chạp : hứa thì mau lẹ, nhưng đến lúc làm thì gặp khó liền thối lui. Ai chẳng biết tích Phêrô hứa vào tù ra khám vì Thày, nhưng rồi, lúc Thày bị bắt, ông đã chối Thày 3 lần..., để rồi khi sực tỉnh, ông đã khóc chảy không biết bao là nước mắt. Vì vậy, Chúa biết phải làm gì : phải cử Thánh Thần đến để biến đổi họ nên con người mới đã, sau đó mới tính chuyện khác như làm chứng nhân cho Chúa...
Áp dụng : Chúng ta có nhận mình cũng hèn nhát như các ông ấy không ? Bao lần hứa sẽ sống tử tế, rồi sau gặp khó, gặp cám dỗ, liền bội thề. Vậy ta hãy nhận mình thiếu Chúa Thánh Thần. Hãy theo gương các ông ấy mà ra sức cầu nguyện. Xin mời anh chị em theo người hướng dẫn, quì xuống cầu nguyện, xin Thánh Thần khấng thương ngự xuống.
(Xin quì và cầu nguyện bằng một bài hát sốt sắng hay một kinh, hay một lời nguyện tự phát. Mời ngồi lên).
Chúa Thánh Thần không đến, thì hỏng hết mọi chuyện : Nước TC không lan truyền khắp thế giới, các Tông đồ sẽ sợ sệt, nhút nhát : bằng chứng là họ tụ tập, co rúm lại trong nhà Tiệc ly, cửa đóng then cải, người canh đầu này, kẻ gác đầu kia. Có vài ông liều thoát ra ngoài thành, đi vội về làng cũ Em-mau để thoát hiểm... Thử hỏi : người ta còn có thể trông cậy gì ở cái đám người hèn nhát ấy ? Cho nên, phải có Chúa Thánh Thần đến biến đổi họ..., ban can đảm và sức mạnh cho họ... Nhưng Thánh Thần không bao giờ là vị khách không mời mà đến. Ngài đợi ta mời, Ngài mới đến. Do đó, ĐY đã dặn các môn đồ là phải chờ bằng cầu nguyện. Các môn đồ vâng lời, cùng với Đức Maria và mấy anh em môn đệ khác, họ liên miên họp nhau lại và cầu nguyện. Họ không như ta đâu, hễ chờ đợi là tụ tập nhau đánh cờ, đánh bạc, hút thuốc, tán gẫu... Kinh Thánh kể : “Họ hết thảy đồng tâm nhất trí chuyên cần cầu nguyện, cùng với các phụ nữ, và Maria, Mẹ Đức Giêsu, và các anh em họ hàng của Đức Giêsu” (Cv 1.14). Vừa cầu nguyện, vừa lo sợ, cửa đóng chặt tứ phía, sợ người Do thái. Nhưng hình như giới cầm quyền cho rằng : mười mấy tên đồ đệ hèn nhát ấy, chắc chẳng làm nên trò trống gì đâu ! Và họ mỉm cười thương hại. Nhưng cái cười khinh chê của họ không kéo dài lâu đâu ! Họ không ngờ tới sức mạnh vô song sắp đến trên các Tông đồ sẽ làm họ bật tung cửa, và như những chiến sĩ can trường, họ sẽ bung ra khắp thế giới, rao truyền Tin Mừng Cứu độ, làm chứng rằng Đức Giêsu đã sống lại ! Giờ đây, các Tông đồ ấy còn đang họp nhau cầu nguyện, để mở tâm hồn ra đón nhận Thần Khí đến đổ tràn tâm hồn họ lửa thiêng của Ngài. Không cầu nguyện liên lỉ, không trông được ơn Thánh Thần.
Và điều gì đã xảy ra ? Chúng ta đã đọc trong bài Kinh Thánh trên đầu, lời thuật rõ ràng, chẳng cần kể lại ở đây... Các Tông đồ thấy mình tràn ngập hạnh phúc và cảm thấy một mãnh lực làm họ tan hết mọi lo âu, sợ hãi. Đúng là Chúa Thánh Thần đã đến trong họ. Họ không còn thấy sợ sệt, không sợ vào tù, không sợ bị đánh đòn, không sợ cả cái chết. Sau này, quả có mấy ông trong số họ bị bắt, bị đánh đòn, chúng ta có nghe họ nói sao không ? “Họ hân hoan... vì đã thấy mình đáng được chịu đòn đánh, sỉ nhục vì Danh Chúa !”. Lúc khác bị bắt giam, rồi bị cấm không được giảng dạy nhân danh Đức Giêsu, thế là đứng trước tòa án mà các quan tòa đang đằng đằng nộ khí, hằm hè chực giết, các tông đồ nói : “Phải vâng lời các ông ư ? Không, chúng tôi phải vâng lời Thiên Chúa hơn. Chúng tôi đã thấy tận mắt Đức Giêsu sống lại, thì chúng tôi không thể không nói...”
Ôi thật lạ lùng ! Họ có phải là những người môn đồ trước đây không ? Thưa, vừa phải vừa không ! Phải, vì cũng là mấy ông môn đồ đã theo Chúa Giêsu hồi sinh thời : Phêrô, Anrê, Philíp, Yoan... ; không phải, vì nay tâm hồn họ đã biến đổi, tư cách họ không còn như trước. Chính các giới chức trách thù nghịch Đức Giêsu, nay cũng phải công nhận. Sách Kinh Thánh kể : “Thấy sự dạn dĩ của Phêrô và Yoan, và đã để ý rằng các ông là người vô học, thuộc hạng lê dân tầm thường, nên họ kinh ngạc và nhận ra là các ông ấy trước kia đã theo làm môn đồ Đức Giêsu” (Cv 4.13). Trước kia, họ như những con thuyền nằm im lìm trong bến, sợ nước, sợ sóng. Từ lúc Thánh Thần đến, Ngài như cuồng phong làm căng buồm, và thuyền lao đi vun vút đến những nơi mà Thánh Thần muốn thổi họ đến... Ví von Chúa Thánh Thần là cuồng phong, là gió, là khí như thế, không phải là chuyện viễn vông đâu, vì chính Kinh Thánh, qua kinh nghiệm về sức mạnh của Thánh Thần, đã nhận định Ngài là “Khí”, nhưng là Khí của Thiên Chúa, nên gọi Ngài là “Thần Khí”. Hỏi : Có gì cản được nó ? Thưa : Chưa hề có gì, ngay cả thời đại khoa học kỹ thuật tối tân như ta bây giờ. Cho nên, chính Đức Giêsu cũng đã nói về Chúa Thánh Thần như vậy : Anh chị em hãy nghe : “Khí muốn đâu thì thổi đến... nhưng nào có biết được từ đâu mà đến hay lại đi đâu ? Cũng vậy về mọi kẻ được Thánh Thần là Thần Khí thổi đến mà biến đổi họ” (Ga 3.8). Thánh Thần không chỉ là gió, sức mạnh, Ngài còn là lửa, lửa của tình yêu, lửa từ trái tim Thiên Chúa đốt cháy mọi sự. Anh chị em đã dự đám cháy nhà bao giờ chưa ? Thật là ghê sợ ! Lửa cháy nhà, vòi rồng của xe cứu hỏa vẫn có thể dập tắt ; hãy thử tưởng tượng : lửa cháy một kho xăng dầu, thì lấy gì mà dập tắt ? Kỳ chiến tranh vùng Vịnh, các giếng dầu bị đốt cháy đó, suốt một năm trời phải nhờ đến các chuyên gia thượng thặng nhất thế giới mới dập tắt một cách vô cùng khó khăn... Lại giả sử đó là lửa của bom khinh khí, bom nguyên tử, nóng đến cả triệu độ..., ai ở đó mà dập tắt nổi ? Ấy là lửa ở thế gian, nói chi đến lửa mặt trời hàng ngàn triệu độ... Thế mà Chúa Thánh Thần là Đấng đã dựng nên các thứ lửa mặt trời, và của các mặt trời còn to lớn hơn gấp vạn lần... Vậy, Đấng dựng nên các lửa mặt trời ấy, lại không nóng hơn các vật Ngài tạo dựng nên hay sao ? Đó là lửa tình yêu của Thiên Chúa ! Vậy khi lửa ấy - như sách Công vụ ta đọc trên đầu tả - đến chia sớt cho ta một chút bằng cái lưỡi nhỏ thôi, cũng đủ cho trái tim con người bốc cháy mạnh mẽ như một lò nguyên tử và thúc đẩy họ đi ra khắp nơi, tung toé lửa khắp thế giới. Vì thế, Đức Giêsu có nói về Chúa Thánh Thần rằng : “Ta đến ném lửa xuống thế gian, và Ta ước ao gì, nếu chẳng phải là muốn lửa ấy cháy lên ư ?” (Lc 12.49). Lửa Thánh Thần. Trước lửa ấy, mọi rỉ sét của tội lỗi ta sẽ bị đốt ra tro, các tối tăm trong tâm trí ta sẽ tan như sương mù trước mặt trời mọc, lớp đá đông lạnh của trái tim nhạt nhẽo, khô khan, nguội lạnh của ta sẽ tan chảy như nước đá cục để cạnh lửa. Linh hồn đã được đầy tràn lửa yêu mến Thiên Chúa và tha nhân, và đầy tràn sức mạnh, thì không có khó khăn, thử thách nào làm họ chùn bước, nản lòng, ngay cả cái chết cũng không làm họ lùi bước !
Anh chị em ! Tôi chắc ai nghe thấy vậy cũng đều mong ước được như các thánh Tông đồ đã được. Và ta sẽ thấy thật là hạnh phúc cho đời ta ! Nghĩ lại coi : Tại sao đời ta bây giờ thấy sống rất cơ cực, nhiều tính xấu, đam mê tội lỗi, không cảm thấy hạnh phúc trong Chúa, dù có người có nhiều của, có nhiều tài sản : tivi, tủ lạnh, xe gắn máy, viđêô, cát-xét... Tại sao ta luôn cảm thấy nguội lạnh... và lo sợ tòa phán xét... ? Đó là thiếu Thần Khí Chúa Kitô, đó là thiếu lửa Thánh Thần Thiên Chúa !
Vậy, để đời ta được hạnh phúc, để sống đời thánh thiện, đời đắc thắng, vui tươi, năng động và làm phần chi thể tích cực trong Nước Chúa, phục vụ tha nhân, thì anh chị em chúng ta hãy cầu xin - như Đức Mẹ và các thánh Tông đồ xưa đã làm. Cầu xin không chỉ ở đây, giờ này đang làm việc đền tạ, mà cầu xin mãi, khắp nơi, mọi lúc, cầu cho đến khi nào Thánh Thần xuống trên mỗi người chúng ta như đã đến trên các môn đồ tiên khởi ! Đừng nản lòng mà nói : Đức Mẹ và các Tông đồ thì mới được như vậy, chứ Chúa Thánh Thần đâu có dành để cho tôi ! Không phải, Đức Giêsu đã nói : Ta đến ném lửa xuống thế gian, và ta mong nó cháy lên. Chứ Chúa có nói : Ta ném lửa Chúa Thánh Thần trên một nhóm người, trên một khu đất nhỏ thôi đâu ! Vậy, ý Chúa thì đã rõ, phần ta hãy ước ao và cầu nguyện. Đức Giêsu còn nói rõ ràng : “Nếu các ngươi vốn bẩm tính là độc ác, mà còn biết lấy của lành làm quà cho con cái, thì huống chi là Cha các ngươi, Đấng tốt lành vô cùng, Người sẽ ban Thánh Thần từ trời cho những ai xin Người” (Lc 11.13). Hãy xin đi, ta chắc chắn sẽ được!
Tích truyện
Ba chú quỉ được phái lên trần gian cám dỗ. Satan hỏi kế hoạch chú thứ nhất. Nó nói :
- Tôi sẽ cám dỗ người ta tin rằng không có Thiên Chúa.
Satan phê bình :
- Với kế hoạch ấy, chú mày không cám dỗ được nhiều người đâu ! Vì phần lớn loài người đều cảm nhận rằng đất có chủ, nước có Vua, trời đất có Chúa.
Tên quỉ thứ hai nói :
- Phần tôi sẽ cám dỗ người ta nghĩ rằng không có hỏa ngục, tha hồ tự do phạm tội không sợ gì.
Satan khen :
- Khá lắm ! Song lương tâm tự nhiên trọng sự công bình, nên người ta ai cũng nghĩ làm tội là phải phạt. Chú mày không kiếm được nhiều linh hồn đâu !
Còn tên thứ ba, tiến lại, đó là một tên quỉ già, có kinh nghiệm, hắn nói :
- Lên trần gian, tôi cố gắng thuyết phục cho người ta tin rằng mình vẫn còn thời giờ để làm việc lành, để cầu nguyện..., cần gì phải làm gấp và làm ngay bây giờ, sau này vẫn còn kịp.
Nghe đến đây, Satan gật gù :
- Tốt lắm, bác thật có kinh nghiệm, bác sẽ thành công lớn.
Rồi Satan bảo :
- Thôi, tất cả hãy đi công tác, và chúc thành công !
***
Vậy, ngay từ bây giờ, và hằng ngày, ta hãy liên lỉ cầu xin Thánh Thần đổ sức mạnh và lòng mến xuống linh hồn ta.
- Thư Viện: