Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Bài Lời Chúa 068

Tác giả: 
Lm Hoàng Minh Tuấn

 

 

 

BÀI LỜI CHÚA  68

 

Lao công tìm lương thực đời đời

 

Trước khi đọc bài Kinh Thánh, ta hãy xem bối cảnh của nó. Chắc ai cũng biết : sau khi Đức Giêsu làm phép lạ hóa bánh ra nhiều nuôi 5.000 người ăn no, dân chúng vui mừng quá, họ nghĩ : Vị Cứu Tinh đến rồi, đem ấm no, hạnh phúc cho họ ! Thế là họ hè nhau xúm lại định công kênh Đức Giêsu lên làm vua, để cứ ban cho họ bánh, thịt, cá ăn mãi. Thấy họ hiểu lầm sứ vụ của mình, Đức Giêsu bỏ đi lên núi cầu nguyện.

 

Hôm sau, Ngài sang bên kia Biển Hồ, ở tại Ca-pha-na-um. Dân chúng một phen nữa lặn lội kéo đến với Ngài. Thấy họ mất bao công lao đuổi theo Ngài vì của ăn vật chất, no đấy rồi lại đói đấy, Đức Giêsu mới khuyên bảo lời sau đây :

 

Trích Tin Mừng Thánh Ga, 6.26-27

 

Đức Giêsu nói với người Do thái :

 

-     Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi : các ngươi tìm Ta, không phải vì các ngươi đã thấy dấu lạ hôm qua Ta làm mà đến xin Ta bánh sự sống đời đời ; song chỉ vì hôm qua các ngươi được ăn một bữa no nê, nay lại muốn ăn nữa. Này, hãy lao công khó nhọc như thế đừng vì của ăn mau hư thối, nhưng vì của ăn có sức giữ tồn tại mãi đến sự sống đời đời, mà Con Người sẽ ban cho các ngươi”.

 

*   Đó là Lời Chúa ! - Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa !

 

 

Suy niệm Lời Chúa

 

Theo bài Lời Chúa kỳ trước, ta biết Bí Tích Lời Chúa ban cho kẻ tin hai ơn rất lớn, sánh ngang bằng hai ơn do Bí Tích Mình Thánh Chúa ban, ấy là :

 

-    Sự sống đời đời,

-    Sự sống lại ngày sau hết.

 

Trong bài Lời Chúa kỳ này, rõ ràng Chúa muốn dạy ta tránh thái độ ham những của ăn vật dụng thế tạm mau qua chóng hết, mà đem hết sức lực tìm kiếm của ăn có sức nuôi ta sống mãi cho đến đời đời.

 

  •              Vậy, phần ta, đã đánh giá đúng mức sự sống đời đời chưa, hay còn coi thường ?

 

Là tín hữu, đã nghe quen tai câu “sự sống đời đời”, thành thử không còn thấy tất cả giá trị nữa. Cũng như khí trời hay nước lã, cần thiết cho cuộc sống ta vô cùng, nhưng thường ngày có mấy ai để ý ? Chỉ khi nào gặp cảnh ngộp thở sắp chết, hoặc bị lạc giữa sa mạc hay hoang đảo khô cằn, sắp chết khát, lúc ấy mới thấy...

 

Về sự sống đời đời cũng vậy, người có đức tin sáng suốt mới thấy nó quí trọng, cần thiết, họ tìm mọi phương thế để có nó cho bằng được, có rồi lại gìn giữ cho khỏi mất, bồi dưỡng cho thêm phong phú. Ngược lại, người có đức tin lu mờ, nguội lạnh, sẽ coi nó có cũng được, không cũng được, còn thì càng tốt, mất cũng chẳng can chi. Đối với hạng người này, cái gì quan trọng nhất ? Tiền của, tivi, vidéo, quần áo, xe cúp, xe con, lạc thú, nhậu nhẹt đã đời là những cái cần thiết nhất, và họ để tất cả đầu óc, sức lực, thì giờ vào các chuyện đó. Họ đã quên Lời hằng sống nhắn nhủ : “Hãy lao công tìm kiếm không phải của ăn mau hư nát, chóng qua, song của ăn có sức giữ gìn tâm hồn mãi cho đến đời đời. Mà của ăn ấy, Ta sẽ ban cho”.

 

  •              Ngài ban cách nào và ta được làm sao ?

 

Cố nhiên, sự sống đời đời Ngài ban, ta làm sao sờ được, thấy được ! Nên Ngài đã gói ghém nó vào bao bì, bao bì ấy là Lời Chúa, là điều thấy được, nghe được. Ai nghe và tin Lời ấy, thì được sự sống đời đời gói trong đó nuôi hồn sống mãi. Cũng giống như khi ta ăn bánh, thịt, rau, cá... Các thứ ấy không nuôi ta, chính các chất giấu trong đó như chất đạm, chất béo, chất sắt..., các chất bổ này mới nuôi ta.

 

Vậy, khi Chúa ban cho ta sự sống đời đời, ta cùng nhau phân tích nó xem nó có cái gì nuôi sống ta ?

 

Trước hết, ta tách chữ đó ra hai phần : một là sự sống, hai là đời đời.

 

1/  Về chữ đời đời thì :

 

  •              Thường người ta lại hiểu nhầm sự sống đời đời là sự sống đời sau, sau khi chết, được lên thiên đàng. Cho nên họ nghĩ : nếu là sự sống đời sau, thì để sau hãy lo, lúc gần chết hãy lo tu tỉnh, hay mới lo mời Cha, rước Thày... ; còn hiện tại hãy lo sự sống đời này cái đã : lo làm ăn, lo kiếm tiền, lo vui chơi, may mặc cho sướng cái đã...

 

  •              Ngay cả người có đạo tử tế cũng vì hiểu hẹp hòi, nên họ tách đôi đời họ ra làm hai ngăn riêng biệt. Ngăn thứ nhất thì lo sự sống đời sau bằng cách đi lễ, đọc kinh, lần hạt, lập công nghiệp nhiều để đời sau được sung sướng, giống như kiểu ông trùm sò lo vơ vét, chắt bóp, ăn mắm mút giòi dành dụm tiền của để mai mốt tuổi già sống sung túc. Ngăn thứ nhì thì lo sự sống đời này : lo ăn, lo làm, lo vui chơi, giải trí..., phần lớn thời giờ họ dành cho các việc này, vì họ nghĩ : họ đã lo đủ cho đời sống của họ tách rời nhau, đi song song bên nhau.

 

Như thế không đúng ! Vậy phải nghĩ  sao ? Trước tiên : sự sống đời đời không phải là sự sống đời sau, nhưng Chúa ban cho ta để ta sống ngay ở đời này, bắt đầu từ đời này, ở đời này mà không có, thì đời sau cũng không. Tức là trong mọi sự, mọi việc, mọi lúc, từ việc thờ phượng cho chí trăm công ngàn việc lớn nhỏ, kể cả các việc vật chất như kiếm tiền, ăn uống, ngủ nghỉ..., ta cũng phải lấy sự sống của Chúa trà trộn vào các việc đời, làm sao khi làm các việc đời, ta làm với tư cách là con cái Chúa : ăn cũng ăn với tư cách con cái Chúa, làm việc cũng với tư cách con cái Chúa, cứ như vậy trong mọi việc, mọi hành động, lời ăn tiếng nói. Có nhiều người tách đôi ra như đã vừa nói trên kia ; cho nên ở nhà thờ, họ dự lễ sốt sắng, đọc kinh to tiếng, mà ra đường rồi thì họ cũng chửi tục, đánh lộn, buôn gian bán lận như kẻ ngoại đạo. Thánh Phan-xi-cô Sa-le-di-ô tả : “Trong nhà thờ, họ như thiên thần, ở ngoài đời, họ như quỉ sứ”.

 

2/  Còn về sự sống thì thế nào ? Sự sống là sự sống của Thiên Chúa, sự sống có trong mình Thiên Chúa, làm Thiên Chúa là Đấng Hằng Sống, làm Người vô cùng hạnh phúc. Sự sống hạnh phúc vô bến bờ ấy, Thiên Chúa muốn cho loài người được chung phần. Khi ta lãnh được món quà, tại sao ta muốn chia sớt cho người chung quanh ? Khi ta trúng số độc đắc, ta chia cho bà con, con cái, cháu chắt mỗi người một chút. Ta vốn ích kỷ mà còn thế, huống hồ Thiên Chúa rộng lượng vô cùng. Ta chia sẻ chút ít thôi, vì ta sợ hết. Còn Thiên Chúa thì có ban cho loài người, các thiên thần và giả sử có muôn vạn loài người nào khác trên các tinh tú..., thì Người cũng không bao giờ hết, càng cho, Người càng thấy sự sống Người sâu thẳm, phong phú vô tận.

 

Vậy khi kẻ nào nghe Lời Chúa, tin vào Chúa, và chịu Phép Thanh tẩy, kẻ ấy được Chúa chia cho sự sống riêng của Người. Vì thế, Kinh Thánh đoan chứng : “Anh em được thông chia cùng một bản tính thần linh của Thiên Chúa” (2Pr 1.4), tức là thông chia sự sống của Thiên Chúa vậy. Hay nói bóng bẩy, anh em có giọt máu của Chúa trong mình. Cũng như ở đời, người ta thường nói : con cái là giọt máu của cha mẹ, vì đã truyền cho nó chính dòng máu của mình, làm cho nó là con ruột và có sự sống để sinh ra làm người. Anh chị em thường thấy người ta khoe : Tôi là con ông Tổng Trưởng này, tôi là cháu bà Thủ Tướng nọ..., tôi dòng dõi tôn thất nhà vua... Nào Công Tằng Tôn Nữ nọ, nào Bửu này, Bửu kia... Họ vinh vang vì mang trong mình giọt máu của Nhà Vua, của Bộ Trưởng... Cũng may Bác Hồ của chúng ta không có vợ, có con, chứ không thì ngày nay khối kẻ vỗ ngực xưng mình là con cháu ông. Thế thì người tín hữu được mang trong mình sự sống Thiên Chúa, Chúa Tể trời đất, sao không lấy làm vinh dự ? Thánh Lêô Cả Giáo Hoàng, trong một bài giảng về chức vị làm con Thiên Chúa, đã kêu lên : “Hỡi Kitô hữu ! Chớ gì anh em hiểu chức vị cao sang khôn sánh của mình ! Hãy sống xứng đáng với địa vị cao quí vô cùng ấy !”. Chức vị mà chính các thiên thần phải ước ao thèm thuồng ! Khi hỏi tại sao Kitô hữu lại coi thường ? Chắc ta sẽ trả lời : vì họ không có đức tin mấy. Trả lời đúng lắm ! Vì Thánh Kinh dạy : “Đức tin là phương thế nhận thức được các thực tại thần linh mà mắt người trần xác thịt không thấy” (Hr 11.1). Tuy vậy, ta còn có thể trả lời cách khác : vì họ không đem sống cái chức vị ấy. Có sống mới thấy nó lộ ra giá trị, hữu ích, cao quí... Ví như một người đỗ bằng kỹ sư, tiến sĩ, song người đó cứ nằm lì ở nhà, thì tất cả cái kho kiến thức, tài năng kỹ sư, tiến sĩ ấy chẳng trổ tài ra được, chẳng giúp ích cho ai, chẳng đem lợi lộc gì cho bản thân. Cũng vậy, nếu sự sống Thiên Chúa ban cho ta, ta đem chôn giấu đi, hoặc không đem ra sống trong đời thường nhật, sự sống ấy không phát huy năng lực, không phát sinh hoa trái, không làm ích cho ai, cũng chẳng làm lợi cho bản thân mình... Thế rồi, các việc đời : lo làm ăn, lo vui chơi, các cám dỗ, các sự thế gian, các trò ma quỉ bày đặt sẽ mau chóng lớn lên như cỏ dại, gai rừng mà làm chết ngột sự sống ấy đi... Do đó, Thánh Giacôbê mới nói : “Anh nói là anh có đức tin, có sự sống Thiên Chúa ư ? Hãy lấy việc làm mà bày tỏ và minh chứng sự sống ấy cho tôi coi chứ ! Nếu đức tin anh nói có, sự sống Thiên Chúa anh nói có, mà thực hành bằng việc làm không có, thì đức tin ấy là đức tin chết tiệt rồi, sự sống Thiên Chúa trong anh cũng đã tiêu diệt từ lâu” (Gc 2,14tt).

 

 

Tích truyện

 

Một hôm, một người có đạo gặp một người vô đạo. Người vô đạo hỏi :

 

-     Anh đi đâu về ?

 

-     Tôi đi nhà thờ về !

 

-     Bữa nay, nhà thờ giảng gì ?

 

-     Giảng về vấn đề nên thánh !

 

-    Anh đã nên thánh chưa ?

 

Anh có đạo đáp :

 

-     Anh coi cái mặt tôi đây thì đủ biết !

 

-     À để coi thử !

 

Nói rồi, anh vô đạo tát một cái thật mạnh vào mặt anh có đạo. Anh này quạu cọ, chửi mắng om sòm. Người vô đạo nói :

 

-     Ủa, tự xưng là mặt nên thánh, sao còn chửi mắng ?

 

-    Tôi nói cái mặt nên thánh, chứ có nói cái miệng đâu ! Nên thánh ở trong óc, trong bụng, chứ có ở ngoài mặt đâu ! Sao anh thử tôi ?

 

-     Ủa ! Bây giờ cái thánh nó chạy vô óc, vô bụng rồi sao ? Thôi tôi cú óc, thoi bụng coi nó có thánh không nhé !

 

Người có đạo nói :

 

-     Mày đánh tao lần nữa, thì tao cho một thoi, cho mày chết nhăn răng.

 

-     Ủa ! Nói nên thánh ở óc, ở bụng, sao còn đòi đánh tôi ?

 

-     Cái tay, cái chân chưa nên thánh, nên tao đánh được.

 

Người vô tín nói :

 

-     Ôi ! Tưởng anh nên thánh trọn vẹn, chớ anh nên thánh mới có trong óc, trong bụng ! Xin anh hãy nên thánh trọn vẹn mới thật là người sống đạo. Bằng không, thì tính anh còn xấu hơn tôi. Thế mà xưng là con cái Chúa !