Home
Printer-friendly versionSend by email
-A A +A

Bài Lời Chúa 067

Tác giả: 
Lm Hoàng Minh Tuấn

 

 

BÀI LỜI CHÚA  67

 

Kinh Thánh cũng là một Bí Tích

 

Trích sách Công Vụ Tông Đồ, ch.10+11

 

Ở thành Kai-sa-ria, có ông Cót-nê-li-ô, đại úy trong quân đội Rôma, rất thiện cảm với đạo Thiên Chúa, ông sống đạo đức, kính giới Yavê, rộng tay làm phúc bố thí và luôn cầu nguyện. Chúa sai thiên thần đến bảo :

 

-     Kinh nguyện và việc bố thí của ngươi làm, đã nên như của lễ dâng lên Yavê, nhưng như thế chưa đủ để ngươi được cứu rỗi. Ngươi hãy sai người đi rước Simon-Phêrô đến, để ông nói cho ngươi những lời, mà nhờ đó, ngươi và cả gia đình sẽ được cứu rỗi.

 

Thiên thần vừa biến đi, ông liền gọi hai gia nhân và một người lính sai đi rước Thánh Phêrô. Phêrô ngần ngại, vi phải đến và trọ ở nhà một người ngoại đạo, song trong một thị kiến, Chúa đã phán bảo là đừng ngại, cứ đi. Ông Phêrô đem theo sáu người đi cùng. Vào nhà ông đại úy Cót-nê-li-ô, ông này ra đón rước và kể lại chuyện thiên thần hiện ra thế nào, rồi ông ta kết luận :

 

-     Vậy bây giờ, cả gia đình tôi tề tựu đây để nghe mọi điều Chúa truyền cho Ngài nói cho chúng tôi.

 

Thế là Phêrô mở miệng giảng :

 

-     Chúa Giêsu Kitô đã xuống thế, đã được Thánh Thần xức dầu, đi giảng đạo, đi đến đâu thi ân giáng phúc, xua đuổi quỉ ma đang áp bức thống trị loài người đến đấy. Cuối cùng, Chúa bị người ta đóng đinh trên thập giá, song chết rồi, Thiên Chúa đã cho Ngài sống lại, và tôn làm Chúa Tể cùng đặt Ngài làm Thẩm phán trong ngày tận thế để phán xét kẻ sống và kẻ chết.

 

Đang khi ông Phêrô nói các lời Chúa như thế, thì ông Cót-nê-li-ô hết lòng tin Chúa Giêsu, tin vào Chúa là Đấng Cứu độ độc nhất. Lòng tin ấy đã tẩy sạch ông khỏi mọi tội lỗi ; cho nên, để làm dấu bề ngoài cho mọi người biết, Thiên Chúa đã ban Thánh Thần xuống cho ông và cả gia đình, khiến họ hân hoan vui sướng nói các thứ tiếng lạ mà cao rao Thiên Chúa. Thấy thế, Phêrô nói với mọi người :

 

-     Nào ai có thể ngăn cấm những người này chịu Phép Bí Tích Rửa tội, vì họ đã được Chúa ban Thánh Thần cho họ rồi, cũng y như Chúa đã ban cho chúng ta ngày lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống ?

 

Nói rồi, Phêrô ra lịnh thanh tẩy họ nhân danh Đức Giêsu Kitô, để họ được nhập vào Hội Thánh. Mọi người đều đồng thanh ngợi khen và tôn vinh Thiên Chúa đã ban cả cho dân ngoại cũng được nghe Lời Chúa và được ơn sự sống.

 

*   Đó là Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa !

 

 

Suy niệm Lời Chúa

 

Qua câu chuyện trên, ai ai đều thấy rõ : chính thiên thần Chúa dạy ông Cót-nê-li-ô đi mời Thánh Phêrô đến để nói những Lời, nhờ đó mà ông được cứu rỗi, ông và cả gia đình. Như thế, Lời Chúa có sức ban ơn cứu rỗi cho ai nghe và tin. Vậy, Lời Chúa là một Bí Tích, cũng như các Bí Tích khác có sức ban ơn cứu rỗi, có sức ban Chúa Thánh Thần.

 

Chỉ vì không hiểu như thế, nên vẫn có người ngạc nhiên tại sao lại gọi Thánh Kinh, Lời Chúa là Bí Tích. Ngạc nhiên như thế, phần lớn là vì người đó vẫn coi Bí Tích như cái máng thông ơn nọ, ơn kia, còn Kinh Thánh (Lời Chúa) thì có ban ơn gì đâu !

 

Nếu anh chị em chưa quên, thì từ các bài đầu của loạt bài nói về Bí Tích, chúng ta đã cố gắng dẫn giải rằng : Bí Tích không có mục đích ban các ơn lặt vặt, ơn nọ, ơn kia, nhất lại là các ơn vật chất ! Vì thường ta hay nghĩ như thế, nên ta có nhiều thái độ lệch lạc. Chẳng hạn, ta dạy con cái rằng : Khi rước lễ xong, Đức Chúa Giêsu ngự vào lòng con, con hãy xin cho ba má khoẻ mạnh, làm ăn phát tài, để có tiền cho con ăn học ; hoặc : con hãy xin cho con học hành tấn tới, cho em con khỏi bệnh...

 

Ví dụ khác : có vài người, bình thường rất khô khan, nay bỗng dưng thấy đi xưng tội, dự lễ, rước lễ hàng ngày. Bà con công giáo mừng quá xá !... Vài tháng sau mới vỡ lẽ ra rằng : họ sắp vượt biên, hoặc sắp rời VN sang Mỹ, nên đi lễ, rước lễ để xin ơn đi được thuận buồm xuôi gió ; hoặc khá hơn, để tích lũy ơn Chúa cho chắc ăn, sợ sang bên kia là nơi giàu sang, ăn chơi sa đọa, sẽ thiếu ơn Chúa mà sa ngã mất linh hồn.

 

Xét cho cùng, làm thế không phải là xấu, là sai, cũng là do ý tốt. Song ta không khỏi buồn thấy họ coi các Bí Tích như nguồn ban các ơn lặt vặt. Họ không hiểu Bí Tích là phương thế Chúa Giêsu lập ra để đưa ta đến thông chia sự chết, ngõ hầu nhờ đó mà được thông phần sự sống lại của Chúa, tức là ơn cứu rỗi vĩ đại ! Việc cứu chuộc ta, Chúa đã thực hiện xong cách đây 2.000 năm. Ta không có mặt đó như Đức Mẹ đứng dưới chân thập giá, thì làm sao mà thông phần ?

 

Phải có phương hế nào chứ ? Cho nên, Chúa khôn ngoan vô cùng, đã nghĩ ra những phương thế để giúp ta - cho dù ta sống cách xa Chúa hàng ngàn năm - vẫn có thể thông phần vào sự chết và phục sinh của Chúa mà được cứu độ. Các phương thế thông phần và tiếp xúc với Chúa ấy là các Bí Tích.

 

Kinh Thánh-Lời Chúa cũng tạo nên tiếp xúc và thông hiệp với Chúa : vậy nó là Bí Tích. Chỉ có điều là Giáo Hội chưa chính thức và long trọng tôn nó lên hàng 7 Bí Tích kia. Vậy ta tạm gọi Kinh Thánh là Bí Tích ngoại ngạch, ngoài biên chế, cũng như ngày nay chính Công Đồng Vatican 2 cũng gọi Giáo Hội là Bí Tích, nhưng nó đâu có tên trong số 7 Bí Tích ấy đâu !

 

  •              Tuy nó ngoài biên chế, song Lời Chúa có hiệu năng vô cùng lớn lao. Nếu đem so sánh, có thể nói nó ngang hàng với Bí Tích Thánh Thể. Nói có sách, mách có chứng. Sau đây, xin trích vài chứng lấy từ sách của một nhà thần học : cha F.X.Durrwell : “Trong Đức Kitô Cứu thế”, sách do Đức Cha Nguyễn Sơn Lâm, Dalat dịch 1975.

 

Chứng thứ nhất : Giáo Hội ta, từ những thời đầu tiên, khi đã nhận thấy sự giống nhau giữa hai Bí Tích (Mình Thánh và Lời Chúa), cả hai đều cho ta sự hiện diện của Chúa, cho nên Giáo Hội cất giữ Mình Thánh và sách Kinh Thánh trong cùng một nơi. Ngày nay, anh chị em có thể thấy vài nhà thờ họa lại cách xử sự đó (tỉ dụ nhà thờ Xóm Chiếu, nhà thờ xứ Thuận Phát...) : người ta xây cất hai Nhà Tạm : một Nhà Tạm trưng cuốn Kinh Thánh, một Nhà Tạm giữ Mình Thánh, hai Nhà Tạm bằng nhau, ngang hàng nhau.

 

Chứng thứ hai : Công Đồng Vatican 2 mới đây đã xác nhận sách Kinh Thánh ngang hàng Mình Thánh, khi dạy rằng : “Giáo Hội luôn luôn tôn kính Kinh Thánh như chính Mình Thánh Chúa, nhất là trong phụng vụ thánh. Giáo Hội không ngừng lấy bánh ban sự sống từ (bàn tiệc) Lời Chúa cũng như từ (bàn tiệc) Mình Thánh Chúa ban phát cho các tín hữu...”, để họ múc được sức sống của Thiên Chúa (Hiến Chế : Lời Thiên Chúa, số 21).

 

Qua hai chứng trên, anh chị em đã thấy rõ Lời Chúa cao trọng và được tôn kính ngang Mình Thánh Chúa, và Giáo Hội lấy sức sống của Thiên Chúa từ hai cái đó (ví như bánh từ hai bàn tiệc) mà nuôi linh hồn tín hữu.

 

Giáo Hội là mẹ ta thì thực hành như vậy, còn ta là con cái thì sao? Buồn thay ! Con cái làm ngược ý mẹ, tức là ta chỉ tôn trọng có Mình Thánh Chúa mà thôi. Cứ thử xét mà coi : ta hăm hở chen nhau đi rước Mình Thánh, chứ mấy ai hăm hở cầm lấy Sách Thánh mà đọc đâu ? Tại sao ? Vì ta nghĩ : Đi rước lễ thì được ơn, còn đọc Lời Chúa thì khó nhọc mà có được ơn gì đâu ?

 

Nhưng, cho dù phải nói đến chuyện ban ơn, thì có thật Kinh Thánh-Lời Chúa không ban ơn gì không ? Chứng sau đây sẽ giải thích :

 

Chứng thứ ba : Mình Thánh Chúa và Lời Chúa, hai bên ban ơn bằng nhau. Ta hãy đọc Tin Mừng theo Thánh Gioan, ch.6 mà coi : từ câu 35-47 : Đức Giêsu nói về Lời Chúa ví như bánh từ trời xuống cho người ta ăn. Mà khi ăn bánh Lời Chúa thì được ơn gì ? Phúc Âm vạch rõ hai ơn chính :

 

-    Thứ nhất : có sự sống đời đời,

-    Thứ hai : ngày sau hết Chúa sẽ cho họ sống lại.

Rồi từ câu 51-58 : Chúa nói về Phép Thánh Thể, cũng ban hai ơn chính y hệt như thế :

-    Thứ nhất : ai ăn bánh này, thì có sự sống đời đời,

-    Thứ hai : Ta sẽ cho nó sống lại ngày sau hết.

 

Chỉ vì không học Lời Chúa trong Thánh Kinh, nên ta không thấy Lời Chúa cũng ban những ơn cao trọng như Mình Thánh Chúa. Vậy hôm nay, bằng vào chính Lời Chúa dạy, bằng vào các lời Hội Thánh truyền, mong rằng anh chị em biết một lần cho rõ.

 

Có điều là các ơn nói trên, không nên hiểu như các ơn lặt vặt ta hằng kêu xin. Thực ra, đây là cái gì còn hơn các ơn ấy, đây chính là sự sống, sự sống Thiên Chúa, mà khi ăn bánh Lời Chúa (hoặc ăn bánh Mình Thánh Chúa), ta được thông phần vào. Sự sống là cái gì căn bản hơn các ơn lặt vặt, nói chi đến các ơn vật chất. Cũng tỉ như anh chị em là bậc cha mẹ, anh chị em thông cho con cái mình sự sống của mình lần đầu khi sinh chúng ra trên đời, chẳng phải đó là cái gì căn bản và cao trọng hơn những cái lặt vặt mà sau này anh chị em sẽ cho chúng nó, như cơm ăn, áo mặc, tiền của, đồ chơi, đồ dùng ư ? Đối với Thiên Chúa cũng vậy, sự sống đời đời là chính sự sống thần linh ở trong Thiên Chúa, nay ai ăn bánh Lời Chúa, tức là nghe Lời Chúa và tin vào Chúa, lúc ấy, Thiên Chúa sẽ làm cho họ thông phần sự sống thần linh của Người. Bài Lời Chúa đọc lúc đầu đã cho thấy bằng chứng tỏ tường : Ông Cót-nê-li-ô và cả gia đình nghe và tin vào Lời Chúa (do ông Phêrô giảng) mà được ơn sự sống và được Chúa Thánh Thần ngự xuống, ngay cả trước khi lãnh Bí Tích Rửa tội. Khi đã hiểu rõ, từ nay, ta quyết tâm hăm hở tìm Lời Chúa mà đọc, hăm hở đi lãnh Bí Tích Kinh Thánh-Lời Chúa.

 

 

Tích truyện

 

Vua Fê-đê-rích, nước Phổ, rất có lòng thương lính. Ông gặp người lính nào là liền thân mật hỏi han. Thường ông hay hỏi ba câu này:

-     Anh ra đời được bao năm rồi ?

-     Anh đã hầu việc ta bao nhiêu năm ?

-     Anh có bằng lòng về số lương bổng và chỗ ăn chỗ ở không ?

 

Ba câu ấy, ông thường có thói quen hỏi theo thứ tự kể trên. Có một anh lính mới, là người ngoại quốc, không biết chút tiếng Phổ nào. Ngày kia, hắn được lệnh tới gặp Vua. Hăn bối rối không biết nói. Các bạn dạy hắn mấy câu cần để đối đáp :


- Cứ theo thứ tự Vua thường hỏi, thì mày sẽ đáp câu thứ nhất là : “Hai mươi mốt”, hỏi câu thứ hai thì đáp : “Một”, hỏi câu thứ ba thì đáp : “Cả hai”, cứ nhắm mắt đáp cũng đúng.


Đến trước mặt Vua, anh tân binh chào theo lối nhà binh, rồi đứng thẳng chờ vua hỏi. Chẳng may cho hắn, lần này, Vua lại hỏi câu thứ hai trước :


- Anh đã hầu việc ta được bao năm ?


Chẳng chút ngần ngại, hắn đáp thuộc lòng :


- Hai mươi mốt !


Ngạc nhiên, Vua hỏi tiếp câu thứ nhất :


-  Hai mươi mốt năm rồi ? Ủa lạ ? Thế anh ra đời bao nhiêu năm rồi ?


Thấy vẻ ngạc nhiên của Vua, hắn tưởng Vua lấy làm thích thú vì trẻ tuổi như vậy mà đã được xung vào đội ngự lâm quân cao quí dường ấy, hắn bèn đáp :


- Một !


Càng kinh ngạc hơn, Vua liền hỏi tiếp :


- Quái lạ ! Anh mới sinh ra đời được một năm, mà lại đã hầu Ta hai mươi mốt năm. Chắc anh hay là Ta, một người đã hóa điên rồi!


Hắn dạn dĩ đáp :


- Cả hai !


Nghe vậy, Vua đập bàn quát to :


- Chà ! Anh vô phép quá, dám bảo ta điên à ? Đây là lần thứ nhất một tên lính dám bảo ta điên.


Thấy Vua nổi giận, anh lính vội vàng dùng tiếng nước mình mà thưa rằng mình không hiểu tiếng Phổ, nên các bạn dạy sao anh nói làm vậy. May thay, Vua cũng hiểu tiếng nước hắn, bèn phì cười mà phán :


- Thật vậy à ? Thế thì anh nên kíp học tiếng Phổ ! Ta chắc anh sẽ trở nên một lính giỏi.


***


Anh chị em là lính của Chúa Giêsu, cần phải hiểu biết tiếng của Ngài mà vâng theo. Tiếng phán ấy chép cả trong Kinh Thánh. Nếu anh chị em không hiểu Kinh Thánh, không hiểu Lời Chúa nói, trên đời sẽ bị lắm phen sai lạc, lầm lỗi, làm trò cười cho thiên hạ. Ta hãy đọc kinh Đền tạ, để xin Chúa tha tội chểnh mảng, lơ là học Kinh Thánh - Lời Chúa.